Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 227. Tiếc chữ như vàng

Hai người lại nói chuyện thêm một lúc, hầu hết đều là Giang Miên Miên nói, Úc Thừa Nghe, thỉnh thoảng đáp lại một câu hoặc là mỉm cười.
Đợi sau khi nói xong những chuyện của mình trong tuần này, Giang Miên Miên bắt đầu hỏi đối phương: “Anh Úc, huấn luyện ở căn cứ của anh có mệt không?”
Úc Thừa chưa bao giờ nói chuyện trong nhà mình cho Giang Miên Miên nghe, vậy nên cô cũng rất thức thời, cũng chưa từng hỏi những việc đó.
“Không mệt, từ khi anh còn rất nhỏ đã bắt đầu tập luyện, hiện giờ cũng đã thành thói quen rồi. Gần đây anh lại bắt đầu gia tăng mức độ huấn luyện.” Điều này chứng minh rằng thể chất của cậu lại tăng lên.
Tuy rằng Úc Thừa không thích học tập, nhưng cậu biết Cừu Non là một con mọt sách, vì vậy cậu cố ý hỏi: “Cừu Non, trường của em đã thi cuối kỳ chưa? Em thi được bao nhiêu điểm?”
“Em thi được hai bài một trăm điểm, em xếp thứ nhất trong lớp đó, em còn được đại hội công xã khen ngợi, còn có cả học bổng và phần thưởng.” Giang Miên Miên kiêu ngạo nói với Úc Thừa.
“Thật sao? Lợi hại như vậy à?” Mặc dù bây giờ Úc Thừa không nhìn thấy biểu cảm của Giang Miên Miên, nhưng cậu cũng có thể tưởng tượng ra cô bé đang có vẻ mặt kiêu ngạo như thế nào.
Hiểu rõ suy nghĩ có qua có lại, Giang Miên Miên cũng quan tâm đến thành tích học tập của Úc Thừa.
“Anh Úc, anh thi cuối kỳ được bao nhiêu điểm?”
“Khụ, ừ, anh cũng thi rất tốt.” Úc Thừa không ngờ rằng mình lại tự đào hố cho mình, cậu đâu thể nói rằng mình thi thiếu mất vài môn được.
Vậy thì mặt mũi của cậu biết để vào đâu, cậu chỉ có thể nói đơn giản qua loa. Sau đó vội vàng nói sang chuyện khác, hai người lại nói thêm một lúc nữa.
“Chị ba, mau cho em nói vài câu.” Chiêu Đệ thấy Giang Miên Miên ôm khư khư lấy ống nghe nói liên tục, lo lắng nói.
“À, được. Em chờ một chút.”
Giang Miên Miên đáp lại một câu rồi nói với Úc Thừa: “Anh Úc, lần này Chiêu Đệ cùng em đi gọi điện thoại, con bé có chuyện muốn nói với anh.”
Chiêu Đệ?
Úc Thừa không thích nói chuyện phiếm với người không thân, vừa định từ chối thì Giang Miên Miên đã đưa ống nghe cho Chiêu Đệ.
Chiêu Đệ ngọt ngào nói với ống nghe: “Anh trai, em là Chiêu Đệ, anh còn nhớ em không? Gần đây anh thế nào rồi?”
“Ừ, nhớ. Anh rất tốt.”
Không giống thái độ với Giang Miên Miên, lúc này Úc Thừa tiếc chữ như vàng.
“Anh Úc, sau này anh có quay lại nữa không? Nếu như anh quay lại vào mùa đông, chúng ta sẽ cùng nhau chơi ném tuyết, đắp người tuyết. Em vẫn luôn nhớ đến lúc trước khi chúng ta chơi cùng nhau.” Chiêu Đệ bắt đầu xây dựng tình cảm, những chuyện này đều là do cô ta moi từ trong miệng Đại Nha Nhị Nha ra.
“Chưa biết được.” Úc Thừa trả lời lạnh như băng, quả thực là kẻ phá hoại bầu không khí.
Chiêu Đệ nghe ra được sự miễn cưỡng của Úc Thừa, nhưng cô ta không cam lòng. Cô ta lại nắm lấy ống nghe nói rất nhiều lời quan tâm. Nhưng từ đầu đến cuối Úc Thừa vẫn luôn lãnh đạm với cô ta.
Cuối cùng, sự kiên nhẫn của Úc Thừa cạn kiệt, cậu chỉ huy Chiêu Đệ: “Chiêu Đệ, anh tìm chú Giang có một số việc, em đưa điện thoại cho chú ấy.”
“Vâng.” Chiêu Đệ không cam tâm tình nguyện đưa ống nghe cho Giang Trường Hải, cắn môi buồn bực đứng sang bên cạnh.
Vì sao ngài Úc có thể cười cười nói nói với Tam Nha, nói chuyện lâu như vậy, còn đối với cô ta thì lại lạnh lùng lãnh đạm?
“Úc Thừa à, sao vậy? Tìm chú Giang có chuyện gì?”
“Chú Giang, là thế này. Một người chú họ của bạn cháu là xưởng phó của nhà máy vận chuyển trên trấn. Vài ngày trước cháu nghe cậu ấy nói năm sau nhà máy vận chuyển muốn tuyển công nhân, cần người thông minh lanh lợi một chút, biết làm việc. Cháu cảm thấy chú Giang rất thích hợp, không biết chú có muốn đi không? Nếu như chú muốn đi, cháu sẽ nói với bạn của cháu một tiếng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận