Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 549 - Móng heo và kẹo



Dù sao tiền ông ấy đầu cơ tích trữ có được cũng là vì nuôi con trai.Triệu Tiểu Quyên vừa nghe ông ấy muốn mua móng heo thì hơi tiếc tiền, nhưng vì có đủ sữa, có thể cho con trai bảo bối của bà ấy ăn no, dáng dấp mập mạp, cũng kiên quyết hạ quyết tâm, gật đầu nói: “Được, đều nghe theo anh.”Cung tiêu xã cách thôn Thạch Kiều cũng không quá xa, chân Giang Trường Hà dài đi nhanh, không tới một giờ, ông ấy liền xách móng heo, cầm một túi thức ăn nhỏ trở về.Trương Quế Hoa ngồi xếp bằng ở trên giường đất, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, thò đầu nhìn ra ngoài từ cửa sổ, thấy Giang Trường Hà cầm nhiều đồ như vậy trở về, bà ta chửi thề một tiếng, quay đầu than phiền với Giang Đại Sơn trong phòng.“Ông nó, ông nhìn Trường Hà xem, trong tay thật sự có một chút tiền, không biết phải làm sao cho tốt, lại mua một cái móng heo lớn và nhiều đồ như vậy, tôi đã nói không thể đưa tiền này cho bọn chúng? Bọn chúng còn trẻ, ăn xài phung phí, tiêu tiền không biết tiết chế, ông nhìn tiền nó bán nhân sâm kìa, tiêu xài không đúng mà.”Bà cụ không biết chuyện thằng hai, thằng ba và thằng cả của bà ta đầu cơ tích trữ, chỉ cho rằng ông ấy tiêu là tiền một trăm năm mươi đồng còn dư lại do lần trước bán nhân sâm.Giang Đại Sơn bị suy nghĩ của bà ta làm phiền lòng, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, đừng nhắc nữa, đứa nhỏ Trường Hà này cũng biết điều rồi, nó mua móng heo không phải là vì để Tiểu Quyên có thể cho Nguyên Bân ăn nhiều hơn sao.”“Tiểu Quyên vốn đã có sữa, còn mua móng heo, lãng phí tiền vậy làm gì?” Trương Quế Hoa bĩu môi một cái, mất hứng nói.Giang Đại Sơn thấy bà ta nhắc tới mãi, cầm bình thuốc lá ra ngoài tìm bạn già tán dóc.Lúc Giang Trường Hà mang đồ về, bọn Đại Nha cũng làm xong việc linh tinh trong nhà trở về, các cô bé thấy cha mình cầm nhiều đồ như vậy trở về, toàn bộ đều kinh ngạc trợn tròn cặp mắt.“Cha, những thứ này là do cha mua hả?” Chiêu Đệ kinh ngạc hỏi.Không trách Chiêu Đệ sẽ hỏi như vậy, Giang Trường Hà thật sự quá cứng nhắc, bán nhân sâm nhiều tiền như vậy, nhiều ngày như thế, vậy mà một phân tiền không tiêu, bây giờ đột nhiên thấy ông ta mua nhiều đồ về, có thể không khiến cho người khác kinh ngạc hay sao?“Đúng vậy, tới đây, những thứ này là cho các con, cầm rồi chia nhau đi.” Giang Trường Hà đưa bọc nhỏ trong tay cho Đại Nha cách ông ấy gần nhất.“Cảm ơn cha.” Mặt của Đại Nha và Nhị Nha còn có Lai Đệ đều được yêu thương mà vừa mừng lại vừa lo nói.Đại Nha mở bọc nhỏ ra, thấy bên trong có nửa cân kẹo trái cây, còn có nửa cân bánh bích quy, mặc dù bánh bích quy là thứ rẻ nhất được bán ở Cung tiêu xã, nhưng Đại Nha cũng rất thỏa mãn, sắc mặt lộ ra nụ cười vui mừng.Đại Nha phân chia ra trước, cầm bánh bích quy và kẹo trái cây đưa qua cho cha mẹ cô bé.Triệu Tiểu Quyên dịu dàng cười nói: “Đại Nha, chia cho cho em gái đi, mẹ không thích ăn những thứ này.”Giang Trường Hà cũng khoát tay: “Các con ăn đi.”Đại Nha thấy cha mẹ cô bé đều không ăn, lúc này mới chia cho mấy em gái.Chiêu Đệ được chia hai viên kẹo trái cây và nửa miếng bánh bích quy.Thấy nhiều đồ ăn ngon như vậy, Chiêu Đệ cũng không để ý tại sao cha cô ta lại đổi tính, trực tiếp cầm bánh bích quy lên ăn.“Tiểu Quyên, móng heo này cho em, em đi chuẩn bị một chút, nấu canh uống.” Giang Trường Hà đưa móng heo cho Triệu Tiểu Quyên, cười ha hả nói.“Em mới ăn cơm xong, vẫn còn chưa đói, để dành mai hầm đi.” Triệu Tiểu Quyên nhận lấy móng heo nói.Giang Trường Hà lại nói: “Hầm bây giờ đi, hầm cho ngon rồi bưng qua cho cha mẹ một chén.”“Được.” Triệu Tiểu Quyên mang móng heo vào phòng bếp.Đợi sau khi canh móng heo hầm chín, bà ấy bưng một tô qua cho cha chồng và mẹ chồng trước, còn dư mới mang về nhà.Mấy bé gái ngửi mùi thịt cũng không khống chế được mà nuốt nước miếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận