Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 737 - Ngày kia sẽ quay về



“Vợ, con gái, chúng ta cũng về phòng ngủ một lúc đi.” Sáng nay Giang Trường Hải chạy đến thôn Thạch Kiều một chuyến, lại chạy đến trạm tàu hỏa một chuyến cũng có hơi mệt, ông vươn vai nói với hai người.“Vâng, cha mẹ, vậy con về phòng trước đây.” Giang Miên Miên đáp lại một tiếng rồi quay về phòng ngủ.Trong phòng ngủ chính, Tô Uyển Ngọc và Giang Trường Hải nằm ở trên giường nhưng chưa ngủ, vẫn còn đang nói chuyện riêng.“Vợ à, nhà bác cả khó khăn lắm mới đến được một chuyến, chúng ta cũng không thể ngày ngày đi làm được. Anh muốn đến nhà máy xin nghỉ hai ngày, đưa bọn họ đi vài nơi xem thử.” Giang Trường Hải đề nghị.“Anh Hải, hai chúng ta đúng là có thần giao cách cảm, em cũng đang định xin nghỉ hai ngày đây.” Tô Uyển Ngọc nghiêng người, cười híp mắt nhìn Giang Trường Hải.“Ha ha, nếu không sao có thể coi là vợ chồng được, ngay cả suy nghĩ cũng giống nhau như vậy.” Giang Trường Hải cười đùa cợt nhả.Hai người thương lượng xong, đợi đến lúc chiều thức dậy liền trực tiếp gọi điện thoại cho đơn vị của mình xin nghỉ.Trương Quế Hoa thấy nhà bác cả Tô đến cũng không vội về nhà.Dù sao cũng là khách quý đến từ Hải Thành, bà ta sợ lão đại tiếp đón không chu toàn liền ở lại giúp đỡ hai người họ.Đến chiều khi mọi người ngủ dậy, Giang Trường Hải dẫn bọn họ ra bờ sông tản bộ một chút.Bác cả Tô vẫn đang chơi vài ván cờ tướng với các hàng xóm trong ngõ, lúc bị bác gái Tô gọi đi, còn có chút quyến luyến hẹn bọn họ ngày mai lại đến chơi.Tô Uyển Ngọc hiếm khi thấy vẻ mặt giận dỗi như trẻ con của bác cả.Người nhà họ Tô đến từ thành phố lớn, Giang Trường Hải ở thị trấn nhỏ này so sánh với bọn họ cũng chỉ là một cái làng lớn hơn mà thôi, không có gì thú vị cả.Tuy rằng vậy nhưng mỗi ngày Giang Trường Hải vẫn vắt óc tìm những nơi thú vị để dẫn người nhà họ Tô đi xem một chút.Tối hôm đó, bọn họ đi bộ quay về. Bác cả Tô tìm một cơ hội kéo Tô Uyển Ngọc ra nói: “Uyển Ngọc, bác cũng đã đến đây mấy ngày rồi. Bác đang định ngày kia về Hải Thành.”Tô Uyển Ngọc nghe vậy, có chút không nỡ muốn níu kéo: “Bác cả, khó khăn lắm mọi người mới đến được một chuyến, ở lại thêm mấy ngày đi ạ.”Bác cả Tô lắc đầu giải thích: “Không được Uyển Ngọc, bác cũng đã ra ngoài được mấy ngày rồi, con của chị cháu cũng nhớ mẹ, đơn vị của bác cũng phải đi làm nên bác không ở lại nữa. Sau này nếu có thời gian, cháu đưa Miên Miên và Trường Hải đến Hải Thành chơi nhé.”Tô Uyển Ngọc nghe xong cũng không giữ lại nữa: “Vâng bác cả, đợi sau này có thời gian chúng cháu sẽ đi thăm mọi người.”“Ừ, bây giờ thấy cháu sống tốt như vậy, bác cũng có thể yên tâm. Uyển Ngọc à, mấy ngày nay nhà bác đến đây đã làm phiền mẹ chồng của cháu rồi. Bác nghĩ, ngày mai mang theo ít quà đi thăm nhà mẹ chồng cháu.” Bác cả Tô nhẹ nhàng nói.“Vâng, được ạ. Bác cả, lát nữa cháu sẽ nói với Trường Hải, ngày mai chúng ta sẽ đi thôn Thạch Kiều.” Tô Uyển Ngọc cũng biết đây là phép lịch sự nên có, bà suy nghĩ một chút rồi đồng ý.Hai người thương lượng xong liền vào nhà.Buổi tối lúc đi ngủ, Tô Uyển Ngọc nói ra chuyện bác cả mình muốn đến thôn Thạch Kiều.“Được thôi vợ, vậy sáng mai chúng ta sẽ cùng nhau đến thôn Thạch Kiều.” Giang Trường Hải nghe vậy, không nói hai lời liền trực tiếp đồng ý.Sáng sớm hôm sau, bác cả Tô và bác gái Tô cố ý dậy thật sớm. Rửa mặt xong thì trực tiếp đến hợp tác xã mua bán. Bọn họ đã ở đây vài ngày, đã rất quen thuộc với khu vực xung quanh.Bọn họ biết cha chồng của Tô Uyển Ngọc thích uống rượu, cố ý mua một ít rượu giá khá là cao, cùng với mấy hộp thuốc lá, đồ hộp, bánh ngọt, kẹo và sữa mạch nha.

Bạn cần đăng nhập để bình luận