Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 360. Bị mượn đi làm bài đọc mẫu

Điều đáng vui mừng duy nhất hiện giờ là Tam Nha chỉ là một bé gái, nếu không những thứ trong tay cha mẹ chồng e là đều cho cả nhà lớn hết.
Đây đúng là vạn hạnh trong bất hạnh.
Nghĩ đến đây, bà ta nhìn qua Giang Miên Miên một cái, thấy cô được nhiều người khen ngợi ngay trước mặt như vậy mà vẫn có thể mặt không đổi sắc, bình tĩnh ổn định, bà ta lại một lần nữa cảm thấy may mắn vì cô không phải là con trai.
Dù sao nếu đổi lại là hai đứa con trai của bà ta thì sớm đã vui đến mức nhe răng toét miệng, phổng mũi lên tận trời.
Giang Đại Sơn và các trưởng bối đức cao vọng trọng trong thôn nhìn dáng vẻ không quan tâm thiệt hơn này của Giang Miên Miên cũng âm thầm gật đầu.
Thầm nghĩ tuy rằng đứa trẻ này tuổi còn nhỏ nhưng tính cách lại vô cùng chín chắn, có được thành tích tốt như vậy, đối mặt với sự khen ngợi như vậy cũng có thể không kiêu ngạo không sốt sắng, là người có thể làm việc lớn.
Mấy đứa trẻ cũng cảm thấy cô rất lợi hại, được hạng nhất mà cũng không hề kiêu ngạo tự mãn. Nếu đổi lại là bọn chúng e là đã vui đến mức quên cả trời đất.
Chỉ có Chiêu Đệ cảm thấy sự ung dung bình tĩnh của Giang Miên Miên là biểu hiện cao cao tại thượng, cảm thấy bản thân được khen là chuyện đương nhiên.
Nhìn bà nội cười đến tít mắt, ông nội kiêu ngạo tự hào, cha mẹ chị em gái cũng hết sức phấn khởi, cô ta cảm thấy trong lòng khó chịu như bị kiến cắn.
Cô ta biết rằng cho dù kì thi lần này mình đứng thứ nhất thì cũng không được ông bà nội coi trọng, càng không khiến chi thứ ba cảm thấy quá khó chịu.
Bởi vì so với việc Tam Nha đứng thứ nhất trong kì thi lên cấp, cô ta đứng thứ nhất của lớp hai không được coi là gì.
Hơn nữa điều khiến Chiêu Đệ buồn bực nhất là rõ ràng cô ta mới là người sống lại nhưng Tam Nha còn thông minh học giỏi hơn cả đời trước.
Người trong thôn tham gia náo nhiệt ở nhà họ Giang một lúc lâu, cuối cùng trưởng thôn lên tiếng nhắc nhở: “Được rồi được rồi, không còn sớm nữa, mọi người mau về nhà nấu cơm đi, chiều nay còn phải đi làm.”
Đợi sau khi các thôn dân đi rồi, nhà họ Giang cũng bắt đầu nấu cơm trưa.
Lúc này cũng không cần Giang Trường Hải yêu cầu, bà cụ đã chủ động nấu cơm gạo cho Giang Miên Miên, còn cắt thịt muối bảo bối của bà ta ra xào một đĩa.
Lúc ăn cơm còn cố ý đặt thịt muối và trứng chiên ra trước mặt Giang Miên Miên.
Vẻ mặt yêu thương nói: “Ăn thịt và trứng gà nhiều một chút, những thứ này đều là bà đặc biệt làm cho cháu.”
“Cảm ơn bà nội, bà cũng ăn đi.” Giang Miên Miên vừa nói vừa gắp một miếng cho Trương Quế Hoa, rồi gắp thêm một miếng cho Giang Đại Sơn.
Khiến hai ông bà vui vẻ đến mặt mày hớn hở.
Ăn cơm trưa xong, người nhà họ Giang phải đi làm việc, ngày mai Giang Trường Hải cũng phải đi làm.
“Mẹ, lát nữa Miên Miên phải đến trường học lấy bài thi, ngày mai con cũng phải đi làm, chúng con không ngủ ở nhà nữa.”
“Được, mau về đi. Cầm cả những thứ này về, Tam Nha thích ăn những thứ này, các con cũng đỡ tốn tiền mua thức ăn.” Trương Quế Hoa cầm một giỏ trứng gà và măng tre bà ta tự ướp đưa cho Giang Trường Hải.
Tôn Lệ Hà thấy bà cụ cho chi thứ nhất nhiều trứng gà như vậy, trong lòng lại bắt đầu ghen tị. Lấy cho bọn họ hết rồi, con trai của bà ta ăn cái gì đây?
Đúng là thiên vị.
Ngày hôm sau, Giang Miên Miên và mẹ mình đến trường học lấy bài thi, nhưng chỉ lấy được bài thi môn Toán.
Lưu Văn vui vẻ nói: “Xin lỗi nhé em Giang Miên Miên, bài thi của em được giáo viên tiểu học trên trấn và cấp hai mượn đi đọc làm mẫu rồi. Đợi vài ngày nữa bài thi được lấy về thầy sẽ đưa đến nhà cho em.”
Giang Miên Miên khó hiểu: “Thầy ơi, tại sao giáo viên cấp 2 cũng muốn mượn ạ?”
Giáo viên tiểu học mượn cô còn có thể hiểu.
Nhưng tại sao giáo viên cấp hai lại muốn mượn một bài văn của học sinh tiểu học chứ?
“Vì giáo viên ra đề cho đề thi kiểm tra lên cấp từ cấp 1 lên cấp 2, từ cấp 2 lên cấp 3 của trấn chúng ta đều lấy “tương lai” làm đề làm văn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận