Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1062 - Nhìn cho đã mắt



Giang Trường Hải thấy trong nhà vẫn chưa mua pháo hoa, lại dẫn đám trẻ đi chợ một chuyến.Bây giờ mỗi khi bà cụ nhìn thấy Giang Trường Hải và Giang Trường Phụng dẫn bọn trẻ ra ngoài, tim lại đập rất nhanh.Khoảng hơn nửa tiếng sau, Giang Trường Hải mang về một thùng đầy pháo hoa.Mấy đứa nhỏ trong tay đều cầm pháo bông, hai ngày nay bà ta nói nhiều đến phát mệt, từ lúc mấy người “phá gia chi tử” bọn họ quay trở về, bà ta dứt khoát mắt không thấy tim không đau, chỉ quan tâm làm việc của mình.Sau ba ngày sắm sửa đồ Tết, nhà họ Giang cuối cùng cũng tràn đầy không khí đón năm mới.Đêm giao thừa, phụ nữ trong nhà bận bịu nấu cơm, Giang Trường Hải cùng mấy đứa nhỏ náo nhiệt dán câu đối.Trương Quế Hoa chắp tay sau lưng, đi ra đi vào, thấy cảnh cả nhà đoàn tụ, vui đến mức cười tít mắt.Giang Đại Sơn ngồi trong gian nhà chính hút thuốc, nhìn lũ trẻ vui vẻ dán câu đối, cũng tận hưởng giây phút hạnh phúc này.Tối hôm đó, sau khi ăn bữa cơm tất niên, mọi người trong thôn bê ghế, mang theo hạt dưa và đồ ăn vặt đến nhà họ Giang xem tivi.Xem Gala đêm giao thừa xong, Giang Trường Hải mang pháo hoa ra, cùng lũ trẻ trong nhà đốt pháo.“Cô út, cô cầm cái này đi, chúng ta cùng nhau đốt.” Giang Miên Miên nhét một cây pháo bông vào tay Giang Trường Phụng, kéo cô ấy cùng chơi.Lúc Giang Trường Phụng còn nhỏ, bởi vì nhà nghèo, căn bản không mua nổi pháo hoa, bây giờ trưởng thành, có tiền rồi, nhưng lại mất đi niềm vui đó của tuổi thơ.Cô ấy cũng không nghĩ tới, khi bản thân đã ba mươi tuổi, còn có thể cười ngây ngô chơi pháo hoa với mấy đứa trẻ.Xem xong pháo hoa ở Giang gia, người trong thôn cũng thỏa mãn ai về nhà nấy.Tối hôm ấy , bà cụ vẫn như cũ lì xì cho ba cháu trai và Giang Miên Miên mỗi người một chiếc phong bao lớn.Giang Trường Phụng thấy mẹ mình như vậy, bất lực lắc đầu, lại không biết phải làm sao.Mùng một đầu năm, Giang gia từng người ai nấy đều mặc quần áo mới mà Giang Trường Phụng mua, tinh thần phấn chấn theo các bậc trưởng bối trong nhà đi thăm mộ tổ tiên.Triệu Tiểu Quyên và Tôn Lệ Hà cũng đeo lên trang sức bằng vàng mà Giang Trường Phụng mua tặng lúc hè.Từ khi Giang Trường Phụng mua tặng bộ trang sức ấy, họ chưa từng đeo lên một lần nào.Bình thường suốt ngày làm việc, không thuận tiện, họ cũng sợ mình đeo lên lại không cẩn thận làm mất.Những đồ quý giá như vậy, nếu như bị mất, họ thật sự khóc không ra tiếng mất.Vậy nên họ chỉ có thể thi thoảng mang ra sờ một chút, nhìn cho đã mắt.Hôm nay mồng một, ở nhà không hoạt động nhiều, lại mặc quần áo mới, họ mới dám đeo lên.Ngay cả bà cụ cũng đem lắc tay vàng, dây chuyền vàng con gái tặng đeo lên rồi.Mặc dù cảm thấy đẹp, nhưng có chút không quen, tay và cổ trong chốc lát không biết nên đặt thế nào mới thích hợp.Bà ta cứ năm ba phút lại sờ sờ cổ, nâng tay lên xem lắc tay, như sợ bị rơi mất vậy.Thói quen này không những mẹ cô ấy có, hai chị dâu cũng có, chỉ có điều hai chị dâu của cô ấy lúc thì sờ khuyên tai, lúc lại sờ dây chuyền.Đi thăm mộ trở về, Giang Trường Phụng lấy ra những phong bao lì xì đã chuẩn bị từ trước.“Các cháu, nào, lại đây, cô út mừng tuổi cho các cháu.” Giang Trường Phụng vẫy tay với mấy đứa trẻ.“Oa, đi nhận tiền lì xì thôi!” Hai cậu bé chạy qua.“Cô út, năm mới vui vẻ, chúc cô càng ngày càng xinh đẹp, kiếm được càng nhiều tiền.” Hai anh em chúc tết xong, liền xòe tay ra, ánh mắt chờ mong nhìn Giang Trường Phụng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận