Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 574 - Món đồ tốt



"Đúng rồi, anh cả, con bé Miên Miên đi đâu rồi? Còn Úc Thừa nữa? Vừa rồi không phải anh nói Úc Thừa cũng đến rồi sao?" Bọn họ ở trong phòng khen hết nửa ngày, đến lúc này Trương Quế Hoa mới phát hiện đối tượng mà bọn họ đang khen không có ở trong phòng.“Mẹ, sáng nay Miên Miên đi chơi với Úc Thừa, bây giờ có lẽ sắp về rồi.” Tô Uyển Ngọc liếc nhìn đồng hồ treo tường rồi nói.Vài phút sau khi Tô Uyển Ngọc vừa nói xong, Giang Miên Miên và Viên Thừa mở cửa bước vào.“Ông bà, chú hai, thím hai, chú ba, thím ba, mọi người đến rồi.” Sau khi Giang Miên Miên vào nhà, cô lập tức ngoan ngoãn chào hỏi mọi người.Úc Thừa cũng đi theo sau Giang Miên Miên, chào hỏi từng người, sau đó lấy ra chiếc đồng hồ vừa mua ở cung tiêu xã, đưa cho Giang Trường Hải: "Chú Giang, sinh nhật vui vẻ."Mấy ngày nay cậu bận làm cái TV thứ hai với Giang Miên Miên, sáng nay cậu chỉ có thời gian đến cung tiêu xã mua quà cho Giang Trường Hải.Giang Trường Hải nhìn thấy đồng hồ trên tay Úc Thừa, vỗ vỗ vai cậu, mỉm cười nói: "Cậu Úc, cậu có lòng là được rồi, cậu còn nhỏ, không thể tùy tiện tặng những món đồ quý giá này được."“Chú Giang, chiếc đồng hồ này không đắt, đều là tâm huyết của con, chú cứ nhận đi.” Úc Thừa thuyết phục.Thấy cậu đã nói như vậy, Giang Trường Hải cũng không từ chối nữa, ông sờ đầu Úc Thừa vui vẻ nói: "Được rồi, nhóc này, vậy chú Giang cảm ơn món quà của cậu nhé."Trương Quế Hoa thấy Úc Thừa tặng quà đắt tiền như vậy, vẻ mặt già nua lộ ra nụ cười: "Ây do, Úc Thừa, cháu thật khách sáo, chiếc đồng hồ này không hề rẻ, sau này đừng tiêu nhiều tiền như vậy nữa, vào trong đi, bên ngoài chắc lạnh cứng rồi nhỉ?"Nhìn thấy chiếc đồng hồ, vợ chồng chú hai cũng không kìm được lòng tham, trong đầu hai người bắt đầu tính toán ngày sinh của mình.Nghĩ xem có thể tổ chức sinh nhật của mình trước khi Úc Thừa rời đi không, biết đâu được tặng một món quà đắt giá.Hai vợ chồng nhà chú hai thật ra cũng thành thật, không có nhiều tâm tư như thế, chỉ là cảm thấy Úc Thừa đối xử rất tốt với gia đình anh cả.Giang Miên Miên lắc đầu: "Bà nội, cháu không lạnh, bọn cháu mặc rất nhiều."“Còn nói không lạnh, trông mặt đỏ hết cả rồi, nào, Miên Miên, Úc Thừa, qua đây ngồi.” Trương Quế Hoa mỗi tay kéo một người, để cho hai đứa nhỏ ngồi ở giữa sô pha, bà ta và Trương Đại Sơn ngồi bên cạnh hai người."Miên Miên, con đúng là giỏi, này, nói cho nội biết, làm sao con làm ra được TV màu vậy?" Trương Quế Hoa nhìn Giang Miên Miên và cười hỏi.“Phải đấy, Miên Miên, con học được kỹ thuật lợi hại này từ người thầy nào vậy?” Trương Đại Sơn cũng tò mò hỏi.Những người còn lại trong nhà họ Giang cũng muốn nghe câu trả lời của Giang Miên Miên, đặc biệt là ánh mắt của Tôn Lệ Hà vô cùng háo hức muốn con trai mình đi theo học hỏi.Dẫu sao, thời đại này nhà nào học được kỹ thuật như thế, sẽ không tùy tiện dạy cho người ngoài."Bà nội, kỹ thuật này không phải do người khác dạy cho cháu, cháu tự đọc trong sách, tài liệu đều là do anh Úc mang từ Thủ đô đến đây." Giang Miên Miên giải thích cho mọi người.Nghe vậy, nhà họ Giang cũng không quá ngạc nhiên, họ chỉ khen cô thông minh.Khuôn mặt đen trước giờ luôn nghiêm túc của Giang Đại Sơn cũng tràn đầy nụ cười và tự hào: "Giỏi giỏi."Việc học thực sự là một điều tốt, chỉ cần chăm chỉ học hành thì có thể làm bất cứ thứ gì.Giang Miên Miên và Úc Thừa đang ngồi trên sô pha trò chuyện với hai vợ chồng, còn đám nhóc nhà họ Giang đều đang ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, chăm chú xem chương trình TV.

Bạn cần đăng nhập để bình luận