Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 798 - Không khác với một cái vết nứt dưa



“Khụ khụ, thím, hiện tại cháu thật sự không suy xét đến chuyện đó.” Phương Trí Viễn bị sự thẳng thắn quá mức của bà cụ mà kinh ngạc một chút.Bà cụ Điêu vẫn chưa từ bỏ ý định mà tưởng tiếp tục khuyên: “Ai, Tiểu Phương, cháu ——”“Họ Điêu, bà nghe không hiểu người ta nói à? Hay là lỗ tai không dùng được? Mọi người đều nói không cần nhắc đến những việc này. Bà còn luôn dây dưa làm gì! Lại noi, bà cho là nhà họ Giang này nghe không hiểu sao?” Trương Quế Hoa nhìn bà cụ không ngừng dây dưa với Phương Trí Viễn, lập tức liền buông cục bột trong tay, trừng mắt với bà cụ Điêu nói.Bà cụ Điêu không cam lòng yếu thế phản kích: “Bắt chó đi cày! Tôi nói chuyện với đồng chí Phương. Trương Quế Hoa bà có việc gì à?!”“Trí Viễn là họ hàng của nhà chúng tôi. Bà lừa gạt họ hàng của nhà tôi tại ngay nhà tôi. Tôi không lấy cái chổi đánh bà ra đã là không tồi rồi!” Trương Quế Hoa xoa eo, giọng nói lớn đến vang rung trời.“Tôi lừa gì? Tôi lừa ai?” Bà cụ Điêu cũng chống nạnh y chang. Bà cụ lớn tiếng rống trở về, nước miếng bay tứ tung.Trương Quế Hoa lập tức chửi thề một tiếng, vẻ mặt khinh thường nói: “Bà nói bà lừa gì? Cháu gái kia của bà đã nhỏ con, lùn, còn có răng hô. Bà không biết xấu hổ nói con bé đó là hoa khôi trong thôn chúng ta? Tôi nhổ, không khác với một cái vết nứt dưa!”Hình dung này Trương Quế Hoa, những người khác trong phòng cảm thấy tức cười.Tiếng cười của người trong phòng khiến bà cụ Điêu đỏ mặt. Bà cụ oán hận trừng mắt liếc mắt Trương Quế Hoa đã vạch trần lời nói dối của bà ta, xám xịt bỏ chạy.Giang Miên Miên ở trong lòng điên cuồng vỗ tay: Bà nội của cô khi mắng chửi người cũng thật lợi hại!Sau khi mắng người chạy, Trương Quế Hoa như gà trống đấu thắng, khí thế mười phần nhìn Phương Trí Viễn: “Trí Viễn, sau này cháu chỉ cần xem sách của cháu. Đừng quan tâm đến loại người này. Loại người như bà ta tới bao nhiêu thì thím sẽ thu thập bấy nhiêu.”Phương Trí Viễn nén cười gật đầu: “Tốt, vậy phiền toái thím rồi.”“Chuyện này việc nhỏ, không phiền toái gì.” Trương Quế Hoa gió nhẹ mây bay mà xua xua tay, tiếp tục ngồi xuống nhào mì.Có Trương Quế Hoa đọ sức với bà cụ Điêu vào lúc nãy. Người trong thôn cũng đều biết thái độ của Phương Trí Viễn và thái độ của người nhà họ Giang.Từ này về sau, người đánh chủ ý Phương Trí Viễn, cũng không dám lại thể hiện rõ để nhà họ Giang mắng.Nhưng mà cũng không phải tất cả mọi người đều tự hiểu lấy mình. Trong thôn, có một cô gái muốn trèo cao. Cô ta ỷ vào mình trông không tồi, liền nghĩ mình có cơ hội, muốn thử sức.Hôm nay, hai tên nhóc Chí Văn và Chí Võ làm bài tập xong liền chạy đi chơi. Lúc hai người bọn họ tìm đồng bọn cùng chơi thì bị hoa khôi trong thôn túm chặt.“Chí Văn, Chí Võ, nhà chị có kẹo này. Chị cho các em ăn kẹo.” Phùng Lệ cười ha hả nhìn hai anh em nói.“Cảm ơn chị Phùng.” Chí Văn và Chí Võ thấy có kẹo ăn, vui vẻ nhận lấy.Bọn họ nhét kẹo vào trong miệng. Trong lòng còn suy nghĩ, bình thường chị Phùng là một người cực kỳ keo kiệt. Hôm nay sao lại hào phóng như vậy, còn chủ động cho kẹo.Nhưng mà trong đầu bọn họ chỉ thoáng qua một chút thắc mắc liền bị bọn họ vứt sau đầu.Bọn họ thật vất vả làm bài tập xong, vừa mới chạy đi chơi liền đụng phải Phùng Lệ. Bọn họ ăn kẹo xong liền muốn đi.“Chị Phùng, cảm ơn kẹo của chị. Chúng em đi chơi.” Chí văn cười hì hì nói.“Ai, Chí Văn và Chí Võ, kẹo của chị cũng không phải tùy tiện ăn. Hiện tại các em đã ăn kẹo của chị thì phải giúp chị làm chuyện này.” Phùng Lệ cong eo, nhìn hai đứa bé nam, cười tủm tỉm nói.“A? Là việc gì ạ?” Chí Văn vừa nghe chị ta nói xong liền biết mình bị lừa. Nhưng cậu ta không thể nhổ ra đưa cho chị ta vì hiện tại kẹo đã bị cậu ta ngậm tan rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận