Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 386. Không có việc gì thì không có đến

Úc Thừa dùng giọng điệu thờ ơ nói: “Bài văn của Cừu Non được đăng lên trên báo, phóng viên trong thành phố còn đi làm phỏng vấn đó.”
Trình An làm bạn từ bé nên vừa nghe một chút đã biết là cậu đang khoe khoang với mình, cậu ấy sửng sốt một chút.
Sau khi thầm mắng “mẹ nó” thì cậu ấy cười nhạo hỏi: “Chính là cô em gái nhỏ mà anh quen ở dưới quê á hả?”
“Ừm, là em ấy, mau đi mua báo giúp tôi.”
“Hầy, anh đừng có gấp mà, anh chờ lát đi, đúng lúc nhà em có báo hôm nay, em đi xem cho anh.”
Trình An để điện thoại ở một góc, chạy đến chỗ để báo trong nhà, liếc nhìn ngày tháng, cầm lấy một xấp phía trên cùng.
“Em lấy báo tới rồi, anh chờ em một lát nha, để em tìm một chút.”
Cậu ấy sợ Úc Thừa không chờ được, trước tiên nói trước một câu, sau đó thì ngoẹo đầu kẹp ống nói lại, trên tay nhanh chóng lục tìm.
“A, thật sự có, Giang Miên Miên – học sinh lớp bốn trường tiểu học công xã…” Trình An thấy bài văn kia, cậu ấy vội vàng nói với Úc Thừa.
“Tựa đề bài văn là “Tương lai của tổ quốc”, đây, đây, anh Úc, em đọc một chút cho anh nghe…”
“Không nghe, cúp đây.” Úc Thừa nói xong liền cúp máy.
“Này, anh Úc…”
Tút tút tút…
Trình An nghe tiếng điện thoại báo bận, liếc mắt, anh Úc này đúng là dùng xong thì vứt vỏ, không hề quan tâm chút nào đến tình nghĩa anh em của chúng ta hết.
Trình An nhìn báo trong tay, dù sao cậu cũng không có gì làm, cứ xem một chút bài văn của Giang Miên Miên.
Ngược lại cậu muốn xem thử xem, rốt cuộc cô gái nhỏ có thể khiến cho anh Úc thương thương nhớ nhớ có thể viết bài văn hay cỡ nào, ngay cả báo thủ đô cũng đăng lên!
Đối với chuyện này, Giang Miên Miên chẳng biết gì cả, vừa nói điện thoại xong thì cô liền đi về nhà với cha mẹ.
Tô Uyển Ngọc mới vừa sắp xếp lại mấy món đồ mà mẹ chồng cho bà, mấy người hàng xóm kế bên cũng tới thăm hỏi.
Mấy người hàng xóm này đều cầm theo trái cây trên tay, còn có chút bánh ngọt, dắt theo con của mình đến cửa thăm.
Thấy thế, vẻ mặt Tô Uyển Ngọc đầy nghi hoặc: “Mọi người đến thì cứ đến thôi, sao còn đem theo đồ theo, thế khách sáo quá rồi.”
“Ha ha, Tiểu Tô à, không dối gạt gì em, tụi chị á, cái này thật sự là không có việc gì thì không đến điện Tam Bảo.” Thím Lý cười ha hả nói.
Tô Uyển Ngọc cũng khẽ cười lên: “Chị dâu, tụi mình là hàng xóm láng giềng, có chuyện gì chị cứ nói đi.”
“Đúng là vậy, em xem đứa nhỏ Miên Miên này học giỏi như vậy, mấy người tụi chị muốn cho đứa nhỏ nhà mình qua làm bài tập chung với Miên Miên, gặp phải chỗ không hiểu thì có thể hỏi Miên Miên một chút, em thấy có tiện không?”
Thím Lý khách sáo trưng cầu ý kiến, những nhà khác cũng rối rít gật đầu theo.
Nhưng mà những đứa trẻ bị phụ huynh ép buộc kéo tới, mặt đứa nào cũng đầy vẻ không bằng lòng.
Mấy phụ huynh đều có tâm so sánh, từ khi bọn họ biết thành tích cuộc thi của Giang Miên Miên, bọn họ rất sợ con nhà mình bị bỏ lại, nên cũng không hẹn mà đều bắt đầu quản nghiêm tụi nhỏ.
Sự quản nghiêm này của bọn họ khiến cho bọn nhỏ không ngừng kêu khổ.
Tụi nó mỗi ngày đều bị áp giải ở nhà làm bài tập, đọc sách, không có được thoải mái như trước kia, thỉnh thoảng còn bị đem ra so sánh với Giang Miên Miên, trong lòng tụi nó thật sự là hận chết cô đi được.
Mấy đứa nhỏ tới lần này, đều không lớn tuổi lắm, thành tích học tập cũng không tốt luôn.
Mấy phụ huynh sẽ không quan tâm gì mà có mặt mũi hay không, chỉ cần có thể theo Giang Miên Miên học tập thật giỏi, nâng cao thành tích lên là được.
Mà bọn nhỏ bình thường có thành tích học tập tốt ở gần đó cũng không có muốn đến, phụ huynh của tụi nó cũng không cảm thấy con mình thua kém gì Giang Miên Miên cả.
Những học sinh trung học cơ sở và trung học phổ thông thì sẽ càng không tham gia vào chuyện của học sinh tiểu học.
Bạn cần đăng nhập để bình luận