Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 454. Mặt em ấy đỏ rồi

Nói xong, lấy ra từ trong túi xách mười đồng đưa cho Giang Miên Miên.
Một chiếc váy ba mươi đồng có hơi đắt, nhưng những chỗ đặt quần áo theo số đo khác cũng có giá tương tự như vậy. Huống hồ váy do Miên Miên làm còn là kiểu mà người khác chưa bao giờ mặc.
Có cô ấy mở đầu, lập tức có một cô gái có quan hệ khá tốt với cô ấy đứng ra nói: “Em gái nhỏ, chị cũng muốn đặt một bộ quần áo.”
“Được ạ, chị gái, lát nữa em sẽ lấy bút ra ghi lại số đo của chị.”
Có hai thì sẽ có ba, có bốn, có năm. Những cô gái khác có quan hệ tốt với nhà họ Úc và nhà họ Trình cũng rối rít cổ vũ theo, tìm Giang Miên Miên đặt quần áo.
Thậm chí ngay cả bà Trình cũng đến góp náo nhiệt: “Cô bé, dì cũng muốn đặt một bộ quần áo mặc vào có thể thể hiện ra sự mảnh mai mà lại có khí chất. Cháu xem xem dì mặc quần áo thế nào thì hợp?”
Bà Trình năm nay hơn bốn mươi tuổi, vóc dáng hơi mập, nhưng da của trắng như chị của Trình An.
Giang Miên Miên cũng ngọt ngào cười: “Dì ơi, dì hợp với những bộ đồ sẫm màu, đợi cháu về tiếp tục nghĩ xem nên làm kiểu dáng như thế nào, đảm bảo khiến dì vừa ý.”
Bà Trình thấy Giang Miên Miên cầm giấy bút, dáng vẻ như bà cụ non, vẻ mặt thành thật ghi lại, nhất thời không kìm được đưa tay ra sờ nhẹ lên gương mặt nhỏ bé của Giang Miên Miên.
Quả nhiên da của trẻ con là tốt nhất, giống như đậu phụ non vậy.
Thấy vậy, lập tức có hai cô gái cũng đưa tay ra sờ gương mặt của Giang Miên Miên, còn nhéo nhéo cánh tay nhỏ bé của cô.
Mặc dù Giang Miên Miên không thích bị sờ mặt bóp tay, nhưng vì chuyện làm ăn nên cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Hơn nữa cô cũng biết mọi người không có ác ý, chỉ là thấy cô trắng trẻo đáng yêu nên mới yêu thích cô.
Ai!
Kiếm tiền không dễ, mèo con than thở.
Nhưng Úc Thừa lại không thể nhẫn nhịn, lập tức tiến lên một bước chắn trước mặt cô, giọng nói lạnh như băng: “Mặt em ấy đỏ rồi.”
Thực ra các dì và chị gái vây quanh Giang Miên Miên đều thích cô nên mới sờ một cái để trêu chọc cô một chút, không có ai dùng sức cả. Nhưng da của Giang Miên Miên quá non nớt, sờ nhẹ vài cái mặt đã đỏ lên.
Những người khác nhìn thái độ của Úc Thừa, biết rằng cậu chủ Úc không vui rồi, bọn họ cũng thu tay lại không sờ mặt Giang Miên Miên nữa.
Giang Miên Miên thấy vậy liền thở dài nhẹ nhõm. Cô cũng không thích bị người ta sờ tới sờ lui.
Cô thầm tính toán, đợi sau khi nhận vài đơn, cảm thấy cũng tàm tạm rồi mới áy náy nói với mọi người: “Thật sự xin lỗi các chị các dì, vì chế tạo thủ công chậm nên chỉ có thể nhận trước năm đơn. Đợi sau khi làm xong mấy đơn này mới có thể nhận tiếp.”
“Được, đến lúc đó em gái nhất định phải thông báo cho chúng ta đấy.”
Những người muốn tìm Giang Miên Miên đặt quần áo nghe vậy đều cảm thấy có chút đáng tiếc, cảm thấy mình đã bỏ lỡ một cơ hội tốt có thể tạo quan hệ với nhà họ Úc.
Sở dĩ bọn họ tích cực đặt quần áo như vậy đa phần là vì giữ thể diện cho nhà họ Úc và nhà họ Trình, cũng không phải là quá tin tưởng rằng một đứa bé có thể làm ra váy áo mới mẻ độc đáo, xinh đẹp đến mức nào.
Úc Duệ Hiên đứng ở bên cạnh, nhìn Giang Miên Miên mượn thế lực của nhà mình, làm ăn kiếm tiền trong buổi tiệc sinh nhật của nhà họ Trình, trong lòng vô cùng tức giận.
Tức giận nhất là Úc Thừa và chị họ lại không hề can ngăn.
Cậu ta hung tợn cắn răng, mắng thầm: “Đáng chết, đồ nhà quê đến từ nông thôn, lại còn đến buổi tiệc bán quần áo. Đúng là mất hết mặt mũi của nhà họ Úc chúng ta.”
Cậu chủ nhỏ nhà họ Trần ở bên cạnh cậu ta tai thính nghe được: “Cái gì? Cô ta đến từ nông thôn?”
Đời này người cậu ta ghét nhất chính là người nhà quê.
Vì cha cậu ta chỉ có những họ hàng nghèo ở nông thôn, năm nào cũng đến nhà đòi tiền, muốn thứ gì mà không cho liền khóc lóc la lối ăn vạ, khiến cả nhà bọn họ mất hết mặt mũi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận