Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1073 - Chính mình cũng buồn nôn



Trưởng thôn nghe lời này của Giang Trường Hải, rất cảm động: "Trường Hải, cám ơn cháu, chú thay tất cả các hương thân của công xã chúng ta cám ơn cháu.""Trưởng thôn, chú đừng như vậy, thôn Thạch Kiều cũng là nhà cháu, chúng ta cùng ở công xã nhiều năm như vậy, đều là tồn tại giống như người nhà, bây giờ cháu có tiền đồ, kiếm được tiền, trở về giúp cải thiện một chút điều kiện trong nhà, đều là nên làm." Giọng của Giang Trường Hải phải gọi là cực chân thành tha thiết, khiến chính bản thân cũng buồn nôn đến mức cả người đều nổi da gà."Đúng, Trường Hải, cháu nói đúng, chúng ta đều là một đại gia đình, nhà chúng ta có thể có cháu-đứa trẻ hiểu chuyện, có tiền đồ như thế, thật sự là quá vinh hạnh." Trưởng thôn cảm thán nói."Đúng rồi, trưởng thôn, cháu vẫn còn có chuyện này, em gái cháu-Trường Phụng cũng muốn làm một điều gì đó cho xã của chúng, em ấy dự định chi tiền giúp đỡ trường học. . ." Giang Trường Hải nói suy nghĩ của Giang Trường Phụng với trưởng thôn một lượt.Trưởng thôn nghe cậu nói xong chuyện này, con kích động đỏ cả lên: "Tốt, tốt quá rồi, thôn Thạch Kiều chúng ta cuối cùng cũng sắp hết khổ rồi, xuất hiện hai người tài giỏi như các cháu vậy, chú Đại Sơn, chú thật sự là sinh được hai đứa con ngoan.""Trưởng thôn, cháu nói quá lời rồi, Trường Hải và Trường Phụng đều là người của thôn Thạch Kiều chúng ta, cho dù là bọn họ đi tới chỗ nào, quê hương của bọn họ vĩnh viễn đều ở đây." Giang Đại Sơn rất vui vẻ khi được trưởng thôn khen ngợi, nhưng ông vẫn khách sáo mà nói."Đúng, mọi người nói đúng, đây mới là quê hương của chúng ta, đi, chúng ta hãy đến công xã tìm bí thư, cùng nói việc này với cậu ấy một chút, để cậu ấy cũng vui vẻ." Trưởng thôn cũng là người nóng tính, ông nói xong cũng cầm áo bông mặc vào.Hai cha con Giang Đại Sơn và Giang Trường Hải đi theo trưởng thôn đến công xã.Bí thư công xã nhìn thấy ba người bọn họ, đầu năm mới cùng nhau đến, còn tưởng rằng là đến chúc tết ông. Chẳng qua là sau khi ông biết mục đích ba người bọn họ tới, tâm tình trở nên hân hoan hớn hở.Bí thư nhìn Giang Đại Sơn khen ngợi: "Chú Giang, thật sự là rất cảm ơn chú đã bồi dưỡng được hai người con ngoan không quên nguồn cội như Trường Hải, Trường Phụng, phát đạt cũng không quên nhớ nhà chúng ta hương người.""Bí thư, cậu quá khen rồi, đây đều là chuyện hai đứa nhỏ phải làm." Giang Đại Sơn ở trước mặt bí thư công xã rất khiêm tốn nói.So ra thì, Giang Trường Hải ở trước mặt bí thư tự tại, tùy tính hơn nhiều: "Bí thư, không chỉ chúng ta hai, còn có cả con gái tôi nữa, đứa nhỏ này buổi sáng sau khi biết có người rơi xuống nước, vẫn luôn không vui, sau khi tôi nói muốn bỏ vốn xây cầu, con bé không hề chần chừ, liền lấy tiền thưởng và tiền mừng mà ngày lễ ngày tết mấy năm này chúng ta cho con bé để dành được đều mang ra, nói là phải cùng chúng ta chung sức, cậu đừng thấy đứa nhỏ này còn ít tuổi, nhưng cô tiết kiệm lại không ít, khoảng hơn hai ngàn đồng cơ đấy."Dù sao việc sửa cầu sửa đường này là con gái ông nói ra, tiền cũng đều là con gái ông chi, Giang Trường Hải nhưng không đề cao việc làm chuyện tốt mà không lưu danh.Ông nhất định phải để bọn họ biết, con gái ông cũng có cống hiến, mặc dù cống hiến quá lớn, nhưng nhất định phải có tên con gái ông.Trưởng thôn và bí thư nghe được Giang Miên Miên-một đứa nhỏ ít tuổi như vậy, ấy vậy mà cũng lấy ra hơn hai ngàn đồng để sửa cầu, trong lòng hết sức cảm động."Con bé Miên Miên này thật đúng là quá thiện lương, quá có giác ngộ, Trường Hải, cháu là tấm gương tốt, dạy dỗ đứa nhỏ này rất tốt a, thế hệ sau của thôn Thạch Kiều chúng ta, nếu đều có một nửa giác ngộ và thông minh của Miên Miên, chú đã mãn nguyện lắm rồi." Trưởng thôn khen ngợi."Đúng vậy ạ, đứa nhỏ Miên Miên này học giỏi, ngoan ngoãn, lại tốt bụng, còn có tấm lòng đồng cảm, đứa nhỏ này sau này tiền đồ không thể đong đếm được." Bí thư cũng cảm thán nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận