Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 405. Có tiền cũng không có chỗ tiêu

Vương Lợi đuổi theo gật đầu: "Được nha, được nha." Hơn nữa không cần người khác dặn dò, cậu ta đã hết sức chủ động hợp hai cái bàn lại thành bàn đánh bóng bàn.
Vương Lợi nhớ ăn không nhớ đánh đứng đối diện với Úc Thừa, xoa tay khiêu khích nói: "Úc đại ca, hai chúng ta chơi mấy ván?"
"Được." Úc Thừa cầm vợt bóng bàn, nở nụ cười châm biếm, nếu cậu muốn tìm ngược, cũng không trách được tôi.
Sau khi phát bóng, anh tới tôi đến, đánh hết sức kịch liệt, nhìn ra được, Vương Lợi đánh bóng bàn không tệ, nhưng rất đáng tiếc, đối thủ của cậu ta là Úc Thừa.
Không ngạc nhiên chút nào Vương Lợi lại bị hành thảm, Úc Thừa đánh bóng vừa nhanh vừa mạnh, đập bóng rất lợi hại.
Trải qua trận càng đánh càng thua này, cho đến trưa nhiều lần thất bại, lúc này Vương Lợi đã trở thành đàn em sùng bái Úc Thừa.
Mấy đứa bé chơi đến trưa, sau khi đến thời gian ăn cơm, Vương Lợi và Lý Lan cũng trở về nhà mình.
Buổi trưa Tô Uyển Ngọc lại chuẩn bị cơm trưa rất phong phú, bởi vì có Úc Thừa ở nhà, Giang Trường Hải cũng trở về nhà ăn cơm.
Lúc ăn cơm, Úc Thừa đột nhiên nói: "Chú Giang, dì Uyển, buổi chiều cháu muốn đi đến nông trường một chuyến, thăm cậu cháu, ngày mai trở về."
"Được, để cho chú Giang của cháu đi cùng cháu." Giọng điệu của Tô Uyển Ngọc rất tự nhiên, giống như đây là chuyện của nhà mình vậy.
Giang Trường Hải gật đầu một cái: "Ừ, một lát nữa anh sẽ đi xin nghỉ."
Dù bộ dạng Úc Thừa cao lớn hơn nữa, cậu cũng chỉ là một bé trai mười ba tuổi thôi, một mình cậu đi đến nông trường xa xôi như vậy, Tô Uyển Ngọc và Giang Trường Hải thật không yên tâm.
Úc Thừa nhìn bọn họ quan tâm mình như vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp, cậu cười nói: "Không sao đâu ạ, chú Giang, dì Uyển, hai người không cần lo lắng, có người sẽ đi cùng cháu, một lát nữa sẽ có xe đến đón cháu, sau đó trực tiếp đưa cháu đến chân núi."
Người đi nông trường với Úc Thừa, là ông cụ Úc sắp xếp.
Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc nghe có người đi cùng, lúc này mới yên tâm.
"Vậy được, vậy chú yên tâm rồi, có chuyện gì, cứ nói với chúng ta nha." Giang Trường Hải dặn dò.
"Vâng, cháu biết, chú Giang."
Ăn xong cơm trưa, Tô Uyển Ngọc cũng không vội dọn dẹp, mà nắm chặt thời gian, lại làm một món thịt heo nấu chín hai lần
Bà bỏ hết vào hộp cơm của Giang Trường Hải, sau đó đưa cho Úc Thừa: "Úc Thừa, cháu cầm cái này đi đến nông trường, cho cậu cháu nếm thử tay nghề của dì."
Tô Uyển Ngọc nghe Giang Trường Hải có nói hoàn cảnh nông trường kia rất tồi tệ, cũng không biết bao lâu người kia chưa ăn được bữa cơm nhà, bà nghĩ nếu có thể giúp thì cứ giúp đi.
"Cảm ơn dì Uyển." Úc Thừa nhận lấy hộp cơm đựng đầy thịt heo nấu chín hai lần, mặc dù trên gương mặt đẹp trai không biểu cảm gì rõ ràng, nhưng đáy lòng lại rất ấm áp.
Tô Uyển Ngọc cười nói: "Cảm ơn cái gì, cũng không phải là chuyện lớn gì, nếu cậu cháu thích, lần sau dì lại làm cho cậu cháu."
"Vâng, cậu ấy nhất định sẽ thích."
"Đúng rồi, Úc Thừa, khi nào xe đón cháu đến? Chúng ta thừa dịp bây giờ còn thời gian, đi Cung Tiêu Xã mua một ít đồ dùng hằng ngày cho cậu cháu, việc mua đồ ở nông trường bên kia rất vất vả đi." Tô Uyển Ngọc lại quan tâm hỏi.
"Một lát nữa cháu sẽ đi mua."
Dù Tô Uyển Ngọc không nói, Úc Thừa cũng có ý định này, ở nông trường bên kia có tiền cũng không có chỗ dùng.
"Vậy thì tốt rồi, dì đi cùng với cháu." Tô Uyển Ngọc sợ Úc Thừa tuổi nhỏ, không biết mua mấy thứ thực dụng, dù sao bây giờ bà cũng không bận chuyện gì, đúng lúc đi cùng cậu.
Giang Miên Miên sợ nắng cũng gật đầu theo: “Đúng, mẹ con em đi với anh."
Úc Thừa mỉm cười: “Được."
Ba người đi đến Cung Tiêu Xã mua một ít đồ ăn chín, dưa hấu, còn có rượu trắng, lại mua một chai dầu hỏa được gói kỹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận