Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 492. Mắt nổi sao

Tô Uyển Ngọc nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, thấy thời gian còn sớm, bà vỗ vỗ tay, đứng lên hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang nói: "Miên Miên, Lan Lan, đi, dì dẫn các con đi tiệm sách mua sách, học tập nhất định phải giành giật từng giây, không thể lãng phí, Tiểu Lợi cháu ở nhà trông nhà nha."
"Vâng."
Hai cô bé vẻ mặt hưng phấn đi theo sau lưng Tô Uyển Ngọc ra cửa, đáng thương Vương Lợi bị bỏ lại trông nhà.
Tô Uyển Ngọc dẫn hai đứa bé đi thư viện tìm hơn nửa ngày, mới tìm đủ bốn bản tài liệu giảng dạy cấp độ nhập môn.
Cùng ngày Tô Uyển Ngọc cục kỳ sung sức, thậm chí còn tự mình làm một thời khoá biểu.
Mỗi ngày bốn tiết học, buổi sáng học tiếng Anh, tiếng Nga, buổi chiều học tiếng Đức, tiếng Pháp, đem thời gian của cả ngày xếp lịch kín.
Ban đêm cơm nước xong xuôi, Giang Trường Hải từ phòng bếp pha một bình trà ra, liền thấy Tô Uyển Ngọc và con gái, mỗi người ngồi ở một bên bàn ăn, cực kì chăm chú xem sách.
Hắn tiến lại tò mò hỏi: "Vợ, em đang làm gì vậy? Sao giờ còn xem sách thế?"
Giang Miên Miên lập tức giơ tay biểu thị bản thân mình biết nguyên nhân: "Cha, cha biết không? Mẹ con cực giỏi, thế mà lại biết bốn thứ tiếng, tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Nga, và Đức đó!"
Cô vốn là muốn cho cha cô cũng chấn động một nhát, lại không nghĩ rằng cha cô vẻ mặt bình tĩnh nói: "Cha vẫn biết mà."
"Cha biết?" Giang Miên Miên còn chưa kịp khoe khoang, thiếu chút nghẹn đến nội thương.
Tô Uyển Ngọc thấy con con gái bà có dáng vẻ gặp khó, không nhịn được, phì cười.
Bà duỗi dài tay xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Miên Miên, cười nói: "Con gái, có phải con quên mất hay không, thời gian mẹ và cha con biết về nhau, còn dài hơn con nhiều."
Giang Trường Hải càng là ỉ ôi nắm chặt tay của vợ ông khoe khoang: "Đúng vậy đấy, tất cả về mẹ con, cha đều biết hết."
Trong lúc không ngờ lại bị nhét một ngụm thức ăn cho chó, Giang Miên Miên biểu thị tâm mệt mỏi, không muốn nói chuyện.
Hai ngày đầu, Tô Uyển Ngọc dạy cũng hết lòng hết sức, đáng tiếc đến ngày thứ ba, cái gân lười trên người bà lại phạm vào.
Nghĩ nửa đường bỏ cuộc, bà lại cảm thấy có chút xấu hổ.
Mình dù sao cũng là một người lớn, ở trước mặt hai đứa bé bỏ dở nửa chừng như vậy thật sự là có hại cho hình tượng huy hoàng tỏa sáng của bà.
Thế là trong đầu lóe lên, nghĩ ra một biện pháp tốt.
Tô Uyển Ngọc cầm tài liệu giảng dạy tiếng Pháp, chững chạc đàng hoàng nói: "Miên Miên, thật ra chuyện học ngoại ngữ này rất đơn giản, đó chính là biết một thì tất cả đều biết, đều là con đường giống nhau. Trước tiên mẹ sẽ dạy mấy ngoại ngữ cơ sở cho con, chính con nghiên cứu một chút, mẹ tin tưởng lấy đầu óc thiên tài này của con, nhất định có thể nhanh chóng học hiểu hết, chờ con học hiểu rồi, con lại dạy Lan Lan, kiểu vừa ôn cũ vừa học mới này, chắc chắn con có thể học rất tốt."
Thấy mẹ của cô vì lười biếng mà soạn ra một bộ lý luận, còn nói đường hoàng đến như thế, Giang Miên Miên khóe miệng giật một cái, trên mặt lại là một vẻ khéo léo, gật đầu nói: "Dạ, mẹ, mẹ nói đúng, con sẽ cố gắng học."
Thật ra Giang Miên Miên đã sớm biết tính mẹ cô, bà không thể kiên trì được bao lâu, quả nhiên, ba ngày chấm dứt.
Cũng may cô có thể ở hệ trong hệ thống nghe danh sư giảng bài, nếu không thì đúng là có thể bị mẹ cô gài bẫy.
Thế là sau này Giang Miên Miên liền vừa học vừa làm gia sư cho Lý Lan, trình độ thuần thục và phát âm tiêu chuẩn kia làm cho Lý Lan càng trở nên sùng bái.
Cô bé này nhìn Giang Miên Miên đã là mắt nổi sao lên rồi.
Đến cả Vương Lợi không thích học tập cũng cảm thấy cô thông minh đến đáng sợ: "Giang Miên Miên, trong đầu cậu tất cả đều là não sao? Mới học được mấy ngày đã có thể dạy Lý Lan."
Bạn cần đăng nhập để bình luận