Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 786 - Mẹ nhẫn tâm sao



"Được." Phương Trí Viễn nhìn Giang Miên Miên tiếp đãi khách như một người lớn nhỏ, nở nụ cười rất dịu dàng."Cậu Phương, bình thường không có gì làm thì cậu thích làm gì thế?" Giang Miên Miên cũng ngồi lên sô pha, cùng với Phương Trí Viễn tán gẫu chuyện thường ngày, nói về những đề tài thoải mái.Phương Trí Viễn cũng không coi cô như một đứa con nít mà lừa, có sao nói vậy: "Cậu thích đọc sách, xem báo, hoặc là dùng bút lông luyện chữ."Anh ở nông trường, mặc dù điều kiện gian khổ nhưng vẫn luôn nhờ cậy người khác giúp mình mua báo và sách tập.Mặc dù sách mà đối phương mang đến cho mình không được mấy quyển, báo thì cũng là quá ngày, nhưng anh vẫn rất nâng niu cất giữ.Qua việc đọc báo, anh cũng có thể hay biết thời sự ở bên ngoài, không đến mức khiến anh trở thành một người bị thời đại bỏ rơi.Mấy năm anh vừa đến nông trường kia, cũng chính là dựa vào số sách và báo cũ kia để vượt qua được những tháng ngày khó khăn kia.Mặc dù phải làm những công việc hết sức nặng nhọc, nhưng mà buổi tối trở về, chỉ cần đọc sách thì sự rã rời do làm việc cũng tiêu tan đi rất nhiều.Những ngày tháng như vậy phải đến tận khi Úc Thừa tìm đến mới có cải thiện.Úc Thừa biết mình thích đọc sách, xem báo, luyện chữ nên đã đặc biệt từ thủ đô mang tới một thùng chất đầy sách, lại còn có rất nhiều văn bản nguyên bản nước ngoài cùng với bút mực, lại còn đặc biệt dặn dò canh gác ở đó hàng ngày đưa số báo mới nhất cho mình."Vậy ạ, vậy cậu Phương cậu chờ cháu chút nhé." Giang Miên Miên nói xong, liền vui vẻ chạy tới cửa, đem báo mới nhất trong nhà tới."Cậu Phương, cậu đọc báo trước đi, sách trên giá sách trong phòng cháu, cậu muốn xem gì thì cứ lấy thoải mái ạ, chốc nữa cháu sẽ cùng với anh Úc đến cung tiêu xã mua giấy Tuyên Thành và bút lông cho cậu." Giang Miên Miên cực kỳ quan tâm nói."Miên Miên à, cháu đúng thật là rất đáng yêu đấy." Phương Trí Viễn nhìn Giang Miên Miên cố gắng tiếp đãi mình, không nhịn được mà khẽ cười.Trai đẹp cười rộ lên thì lại càng đẹp mắt rồi.Giang Miên Miên hơi ngượng ngùng sờ lên bím tóc: "Hì hì, cậu Phương, mẹ cháu nói rồi ạ. Nhất định phải để cậu có cảm giác như ở nhà, thế nào ạ? Cậu có cảm giác ấm áp như đang ở nhà hay không?""Có, vô cùng giống ở nhà, cảm ơn bé Miên Miên đã hao tâm tổn trí phí sức tiếp đãi cậu nhé, cậu xem báo thôi là được rồi, cháu cũng bận chuyện của cháu đi nhé." Phương Trí Viễn dịu dàng khẽ vuốt ve đầu Giang Miên Miên, giọng nói cực kỳ dịu dàng êm tai."Cậu Phương không cần phải khách sáo đâu, bài tập trong kỳ nghỉ đông cháu đều đã làm xong hết rồi."Người mê trai xinh gái đẹp như Giang Miên Miên, giữa việc học tập và ngắm trai đẹp, quả quyết chọn cái phía sau.Gần sang năm mới rồi, cô cũng nên cho bản thân nghỉ phép một chút, nghỉ ngơi một chút chứ đúng không?Úc Thừa đứng ở một bên, thấy hai người họ chung đụng tốt như vậy, khóe miệng cũng cong lên.Một người lớn Phương Trí Viễn ở nhà với hai đứa nhỏ, ba người bọn họ không ai biết nấu ăn, đợi đến thời gian ăn bữa trưa thì ra ngoài đến tiệm cơm quốc doanh.Trên đường quay trở về, Giang Miên Miên lôi kéo hai người, cuối cùng đến cung tiêu xã mua bút mực nghiên giấy, chỉ vì một câu nói mà Phương Trí Viễn nói khi sáng.Thông thường chính quyền thị trấn nghỉ phép sớm hơn công xưởng, ngay ngày thứ ba hai cậu cháu Phương Trí Viễn đến, Tô Uyển Ngọc chính thức bắt đầu nghỉ.Trước khi nghỉ tết, việc ở chính quyền thị trấn nhiều vô cùng. Mấy ngày trước đó Tô Uyển Ngọc vừa phải tăng ca mấy ngày, lúc này khó khăn lắm mới được nghỉ tết, bà liền nghĩ ngay đến việc thư giãn một vài ngày.Đáng tiếc, kế hoạch tốt đẹp hoàn hảo của bà bị con gái ruột là giám sát quan công chính nghiêm minh của bà phá vỡ."Mẹ, vẫn còn chưa đến nửa năm là con phải thi trung học phổ thông rồi, mẹ tốt nhất đừng buông lơi vào lúc này đấy nhé. Đợi đến khi con thi đậu cấp ba phải vào thành phố, mà mẹ bên này lại không tranh thủ lọt vào số người đi thành phố, vậy chẳng phải là mẹ con chúng ta xa nhau sao? Mẹ, mẹ nhẫn tâm sao?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận