Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 695 - Tòa nhà nhỏ kiểu Tây của nhà họ Tô



“Hắc, ông Đường nè, ông thật là khốn nạn, ông đây mới vừa giúp ông làm việc xong, ông liền móc mẻ tôi.” Trình An vừa nghe lời này, lập tức vén tay áo lên, muốn đấu một trận với Đường Lâm.Đường Lâm trực tiếp bắt lấy và giữ Trình An lại.“Ôi ôi, người anh em, mau buông tay đi nào, tụi mình là anh em tốt đó, đùa giỡn thôi, không được phép chơi chiêu hiểm nha.” Trình An vội vàng cầu xin tha thứ.Đường Lâm thấy cậu ấy như vậy, cũng bất đắc dĩ buông lỏng tay.“Trình An à, em thật sự chỉ giỏi ăn lại ham chơi thôi.” Hứa Thành nhìn Trình An mau chóng chịu thua, cười chọc nói.“Anh thì biết gì chứ, em như thế gọi là nam tử hán đại trượng phu, biết co biết dãn.” Trình An xoa cánh tay của mình, không xem đó là nhục ngã, còn xem đó là vinh quan.“Được rồi, đừng có ồn ào nữa, tụi mình tìm một chỗ ăn cơm đi, ăn xong thì tất cả về nhà nghỉ ngơi một lúc.” Úc Thừa thấy Giang Miên Miên có hơi mệt, lên tiếng nói.“Được, đi ăn cơm trước thôi, em cũng đói lâu rồi.” Trình An nhanh chóng phụ họa nói.Đoàn người tìm một nhà hàng tư nhân có điều kiện rất tốt, vui vẻ mà ăn một bữa cơm, xem như là đãi vì bọn họ đã giúp đỡ, cùng là chúc mừng ngày đầu tiên khai trương kinh doanh phát đạt.Cơm nước xong, Hứa Thành lái xe, đưa từng người về nhà.Hôm nay Giang Miên Miên thật sự mệt nhọc, cô vừa về rửa mặt xong, nằm lên trên giường là ngủ ngay.Mà khi Giang Miên Miên đang bận rộn mệt đến không chịu được vì tiệm bánh ngọt ở thủ đô thì ở bên phía Hải Thành, Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc cũng đang nằm trên giường ở nhà khách, vừa nói đến chuyện ngày mai.“Vợ à, em thật sự không muốn quay xem một chút xíu sao?” Giang Trường Hải nhìn Tô Uyển Ngọc, hỏi nhỏ.“Anh Hải, em, em có hơi sợ.” Tô Uyển Ngọc khẽ cau mày, do dự lại xoắn quýt nói.“Sợ gì chứ, chỉ là quay xem một chút, tụi mình khó khăn lắm mới đi được một chuyến tới Hải Thành, nếu mà em không quay lại xem mà cứ thế rời đi thì lúc về đến nhà em chắc chắn sẽ hối hận.” Giang Trường Hải khuyên nhủ.Tô Uyển Ngọc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng chần chờ mà gật đầu: “Được rồi, anh Hải, vậy ngày mai tụi mình lại quay lại xem một chút, cũng lâu rồi em không có quay về.”“Vậy mới được chứ, có anh ở đây, em không cần sợ gì cả.”Giang Trường Hải ôm vợ ông vào trong lòng, yêu thương mà hôn lên trán bà, lại vỗ nhè nhẹ vào lưng bà, dịu dàng nói: “Được rồi, đi ngủ thôi, đừng có suy nghĩ gì nhiều, bây giờ em có anh và Miên Miên, không cần phải sợ gì hết.”“Dạ.” Tô Uyển Ngọc dạ một tiếng thật thấp, nằm trong lòng ngực Giang Trường Hải, nghe tiếng tim ông đập, từ từ tiến vào mộng đẹp.Thật ra Tô Uyển Ngọc là người Hải Thành, bởi vì trước kia bà bị xếp vào nhóm năm phần tử xấu, nên bị điều xuống thôn Thạch Kiều để cải tạo, bấy giờ mới quen được Giang Trường Hải.Việc giao lưu học tập của Tô Uyển Ngọc đã kết thúc vào hôm qua, đồ Giang Trường Hải muốn mua cũng đã mua xong rồi, bọn họ vốn định ở đây chơi thêm hai ngày, ngày mốt nữa trở về.Nhưng mà ngay từ khi hai người đến Hải Thành, Giang Trường Hải vẫn luôn khuyên bà, để bà quay về nhà trước kia xem một chút.Nhưng mà Tô Uyển Ngọc càng gần quê hương thì lòng càng hồi hợp, có chút không dám về, mà Giang Trường Hải lại không muốn để vợ mình thấy tiếc nuối, cho nên mới luôn khích lệ bà, khuyên bà về xem một chút.Tối hôm nay, Giang Trường Hải vẫn nhắc lại chuyện này, cuối cùng Tô Uyển Ngọc cũng không trốn tránh nữa, quyết định về xem.Rạng sáng hôm sau, sau khi hai người thức dậy, đi ra ngoài ăn sáng, Tô Uyển Ngọc liền dẫn Giang Trường Hải về nhà trước kia của bà.Chỗ ở trước kia của Tô Uyển Ngọc là khu vực sầm uất của Hải Thành, chỗ bà ở là một cái tòa nhà nhỏ kiểu Tây.Lúc này bà đứng bên ngoài tòa nhà kiểu Tây đang đóng chặt cửa, trong lòng rối bời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận