Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 324. Bán được đặc biệt tốt

So với sự ăn ý của phòng lớn, phòng ba không như vậy, Giang Trường Đào cảm thấy đồng hồ bỏ túi nhất định là Tôn Lệ Hà lấy.
Ông ta sầm mặt lại, chỉ vào mũi Tôn Lệ Hà nổi giận mắng: "Tôn Lệ Hà, cô có thể có chút biết xấu hổ không, có thể quản cái tay của mình được không, ngay cả đồ của một đứa bé như Tam Nha mà cô cũng lấy được, thật sự là làm cho mặt mũi phòng ba chúng ta mất hết, cô bảo sau này cha con chúng tôi đi ra ngoài làm sao gặp người ta?"
Tôn Lệ Hà thấy người bên gối cũng không tin mình, cảm thấy vô cùng tủi thân, thật sự là oan uổng chết bà ta mà.
"Trường Đào, em thật sự bị oan, đồng hồ bỏ túi kia là buổi tối ngày hôm qua em đi nhà vệ sinh, nhặt được trên đống củi, không phải em trộm." Bà ta vội vàng giải thích.
"Cô là loại người nào, tôi còn không biết sao? Cô cảm thấy tôi có thể tin những lời cô nói sao?" Giang Trường Đào nghiêm nghị hỏi ngược lại.
Tôn Lệ Hà không ngờ đến trong lòng Giang Trường Đào mình lại có hình tượng như vậy, bà ta vừa định nói mấy câu, liền nghe được bên ngoài, Trương Quế Hoa đang gọi tất cả mọi người bắt đầu làm việc.
Bà ta sợ chậm sẽ bị mẹ chồng mắng, cũng không dám chậm trễ, vội vàng sửa soạn đơn giản một chút.
Thật may là mẹ chồng không đánh lên mặt mình, lúc này chải đầu, rửa mặt, trái lại cũng không nhìn ra được cái gì.
Người một nhà nên đi học thì đi học, nên xuống ruộng thì xuống ruộng.
Người trong thôn thấy mới sáng sớm mà miệng của mỗi người nhà họ Giang đều đầy dầu, trong lòng hết sức hâm mộ.
Ngày hôm qua bọn họ còn ngửi được mùi thịt tung bay từ nhà họ, mùi vị đó, thật sự rất thơm, buổi tối nhớ lại mùi thơm đó, bọn họ còn ăn nhiều thêm một chén cơm.
Buổi sáng Trương Quế Hoa cố ý dùng dầu thịt kho tàu xào rau, cố ý không lau miệng để khoe khoang, thời đại này, nhà nào có thể ăn thịt, vậy chứng minh điều kiện gia đình đặc biệt tốt.
"Chao ôi, chị dâu Quế Hoa, hôm qua có phải nhà chị hầm thịt không? Mùi thơm kia, cũng sắp bay ra cả thôn chúng ta rồi." Một người phụ nữ có chồng vừa hâm mộ vừa ghen tỵ hỏi dò.
"Đúng vậy, chuyện này không phải vì thằng cả nhà tôi làm ở xưởng vận tải sao, kiếm ít tiền, thường thường nó sẽ mua thịt về, tôi bảo nó đừng mua, nó không nghe, nó nói tôi và cha nó chịu khổ cả đời, bây giờ nó có tiền đồ rồi, nhất định phải mua đồ ngon hiếu thuận chúng tôi, ai, thằng bé này quá hiểu chuyện rồi." Vẻ mặt Trương Quế Hoa vô cùng khiêm tốn, nhưng lời nói ra đều là khoe khoang.
Nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của những người hàng xóm kia, người nhà họ Giang ưỡn ngực ngẩng đầu, hết sức kiêu ngạo.
Tôn Lệ Hà đi theo phía sau, căng thẳng nửa ngày, thấy không có người nhắc đến chuyện đồng hồ bỏ túi, trái tim treo cao mới chậm rãi thả xuống.
Sau khi thả lỏng thần kinh căng thẳng thời gian dài, bà ta lại cảm thấy rất ấm úc, rõ ràng chính là một nhà ba người phòng lớn ánh mắt không tốt không nhìn thấy đồng hồ bỏ túi rơi trên đống củi, còn trách bà ta nhặt được không trả!
Giang Trường Hải lại quyết định đi đến Hải Thành một chuyến.
Trưa hôm đó sau khi cơm nước xong, ông cũng không ngủ trưa một lát, mà vội vàng đi tới Cung tiêu xã.
Nhân viên bán hàng của Cung tiêu xã thấy ông, chào hỏi ông vô cùng nhiệt tình.
"Đồng chí Giang, anh đến rồi."
"Ừ, em gái, lần này tôi đến muốn hỏi một chút, lần trước bông tai tôi bán cho cô đó, cô bán như thế nào rồi?"
Giang Trường Hải hỏi dò.
Nhắc đến chuyện này, nhân viên bán hàng càng cười tươi hơn, cô ta thấp giọng nói nhỏ: "Nhóm bông tai đó bán đặc biệt tốt, mấy ngày đầu đã bán xong rồi. Đồng chí Giang, lần sau anh đi Hải Thành, nhất định phải mang về nhiều một chút."
Giang Trường Hải giả bộ đắn đo: "Tôi sẽ cố gắng, cô cũng biết, loại sản phẩm bông tai trân châu này, cũng không dễ mua ở Hải Thành."
Bạn cần đăng nhập để bình luận