Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1112 - Đều tranh cướp nhau để sử dụng



Giang Trường Phượng trở về phòng thay quần áo thích hợp, rồi cũng đi làm việc,Đến khoảng mười giờ, bắt đầu có người tới nhà họ Giang, chỉ là trong những vị khách ở trong sân có một người cầm cái máy ảnh rất to, vô cùng nổi bật trong đám người, trước kia anh ta chính là phóng viên Ngô đã từng phỏng vấn Giang Miên Miên hai lần.Giang Trường Hải nhìn thấy phóng viên Ngô, vô cùng nhiệt tình nghênh đón: “Ai yo, phóng viên Ngô, mau vào sân ngồi.”“Anh Giang, đã lâu không gặp.” Phóng viên Ngô đưa tay bắt tay với Giang Trường Hải.“Đúng vậy, đã lâu không gặp, gần đây phóng viên Ngô đang làm gì vậy?” Giang Trường Hải vừa khách sáo hỏi, vừa dẫn người vào trong sân.“Cũng không bận rộn gì cả, chỉ là chạy khắp nơi đưa tin, chẳng rảnh rỗi ngày nào cả.” Phóng viên Ngô nói đơn giản một câu.Giang Miên Miên thấy phóng viên Ngô, lập tức chạy nhanh tới, chào hỏi: “Chào chú Ngô.”“Ừ, chào Miên Miên, chúng ta lại gặp mặt rồi, quả nhiên là cháu không làm cho chú Ngô thất vọng mà, lần này chú Ngô tới vẫn là để đặc biệt phỏng vấn tiểu trạng nguyên thi đại học của chúng ta.”Tiểu thần đồng Giang Miên Miên này có thể nói là do phóng viên Ngô nhìn lớn lên từng bước một, bây giờ thấy cô trưởng thành đứa trẻ ưu tú như vậy, anh ta thật sự cảm thấy vui mừng cho cô từ tận sâu trong thâm tâm.“Chú Ngô, chúng ta thật là có duyên phận mà, mấy lần đều là chú tới phỏng vấn cháu.” Giang Miên Miên có chút cảm khái nói.“Còn không phải là do chú quen thuộc cháu sao, nào,Miên Miên, chú chụp mấy tấm hình cho cháu.” Phóng viên Ngô vừa nói vừa cầm máy chụp ảnh lên chụp mấy bức hình.Sau khi chụp hình xong, phóng viên Ngô lại lấy giấy và bút ra, hỏi Giang Miên Miên một vài vấn đề liên quan tới học tập.Lúc Trương Quế Hoa đi ra đưa đồ ăn, nhìn thấy phóng viên Ngô, vô cùng nhiệt tình giữ anh ta lại ăn cơm.Phóng viên Ngô nghĩ đến mình đã từ chối hai lần, cũng không tiện từ chối nữa, lại là chuyện vui lớn như vậy nữa nên cười đồng ý.Bà cụ thấy anh ta đồng ý, vui mừng sắp xếp anh ta vào bàn người nhà xong thì mới đi làm chuyện của mình.Giang Miên Miên đang ở trong sân nói chuyện với cô út cô, lập tức nhìn thấy bạn ngồi cùng bàn cao trung đến với mẹ của cô ấy, kéo tay cô út cô nói: “Cô út, cô đi ra đây với cháu, cháu giới thiệu bạn học cháu cho cô, cô ấy cũng tên là Tần Tuyết, giống tên của dì Tần.”“Được.” Trước kia Giang Trường Phượng cũng đã từng nghe cháu gái nhỏ nhắc tới người có tên giống với người bạn tốt của mình, cũng rất muốn gặp.“Thím, Tần Tuyết, cảm ơn hai người đã nể mặt tới tham dự tiệc mừng.”“Cháu khách sáo quá, Miên Miên, thím chúc mừng cháu đã đạt được thành tích tốt.” Mẹ Tần Tuyết là một người rất dịu dàng, bà ấy nhìn Giang Miên Miên, dịu dàng chúc mừng.Còn chưa chờ Giang Miên Miên nói cảm ơn, Tần Tuyết đã mặt đầy vui mừng kéo tay cô: “Miên Miên, chúc mừng cậu đã thi được thủ khoa đại học. Tất cả các bạn học trong lớp chúng ta đều rất vui mừng cho cậu, bộ bàn ghế cậu đã từng dùng tất cả mọi người đều tranh cướp nhau để sử dụng kia kìa, đều muốn dính chút hỉ khí của học bá cậu.”“Ha ha, bảo các cậu ấy không cần cướp, chờ tớ có dành thời gian ngồi hết tất cả bàn và ghế trong phòng học một lần.” Giang Miên Miên rất hiểu loại tâm tư muốn dính hưởng chút ánh sáng của học thần, bởi vì đời trước cô cũng là một thành viên trong số đó.”Tần Tuyết che miệng cười lên: “Vậy nhất định bọn họ sẽ vui mừng đến chết mất.”“Đúng rồi, Tần Tuyết, thím, cháu giới thiệu cho hai người chút, đây là cô út của cháu.” Giang Miên Miên giới thiệu hai bên với nhau.“Chào cô, đồng chí Giang.” Mẹ Tần Tuyết nhẹ nhàng cười một tiếng xong thì đưa tay bắt tay với Giang Trường Phượng.“Chào cô, đồng chí Tần.” Giang Trường Phượng cũng đưa tay ra bắt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận