Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 404. Học tập làm cho cô vui vẻ

Úc Thừa nghe vậy, mí mắt cũng không động đậy một cái, nói: "Tôi cũng có, hơn nữa tôi là một dãy, ngay cả bản tàng điển của truyện Tam Quốc Diễn Nghĩa, Lịch Hiểm Báo Thù Ký, Anh Hùng Xạ Điêu, tôi đều có."
Vương Lợi hoàn toàn khiếp sợ rồi, bởi vì những thứ Úc Thừa nói, cậu ta đều không biết có bản tàng điển, hu hu, thua rồi.
Bây giờ Vương Lợi rất hâm mộ ghen tỵ với Úc Thừa.
"Úc đại ca, anh có nhiều bản tàng điển như vậy, có thể cho em mượn xem một chút không, em đảm bảo sẽ không làm hư của anh, em sẽ giữ gìn thật tốt." Vương Lợi lấy lòng hỏi.
Úc Thừa lắc đầu một cái: "Không được, những thứ mà tôi nói đều ở thủ đô, cậu không mượn được."
"A? Thủ đô?" Vương Lợi nghe vậy, càng khiếp sợ.
Không trách Úc Thừa có thể kiêu ngạo như vậy, ngầu như vậy, còn có một tủ truyện tranh bản tàng điển, thì ra là người của thủ đô.
Vì vậy trong nháy mắt, hình tượng của Úc Thừa trong mắt Vương Lợi trở nên cao lớn hơn một chút.
"Úc đại ca, nhà anh ở thủ đô, vậy anh đã đi qua Vạn Lý Trường Thành chưa? Có phải Vạn Lý Trường Thành rất dài không? Anh gặp qua chủ tịch chưa? Vịt quay Bắc Kinh có phải ăn ngon như lời đồn không?" Vương Lợi hưng phấn hỏi cái này cái kia.
Lý Lan đang làm bài tập trong phòng nghe được bọn họ nói chuyện, cùng tò mò để bút xuống, đi tới.
Lúc đầu Úc Thừa không muốn quan tâm đến Vương Lợi, cậu chuyển mắt một cái, đã thấy Giang Miên Miên cũng đang nhìn cậu, cậu cho là đứa trẻ nào cũng tò mò mấy cái vấn đề này.
Nhìn trên mặt mũi của Giang Miên Miên, Úc Thừa không nhanh không chậm trả lời từng cái một.
"Tôi đi qua Vạn Lý Trường Thành rồi, nó dài 2119618 mét, là thành dài vạn dặm đúng như tên của nó, tôi chưa gặp chủ tịch, quả thật vịt quay Bắc Kinh ăn rất ngon."
“Oa, Vạn Lý Trường Thành thật dài, nhưng em lại muốn ăn vịt quay hơn." Vương Lợi nghe lời của Úc Thừa không khống chế được cũng nuốt một ngụm nước miếng.
Giang Miên Miên nghĩ đến vịt quay Bắc Kinh ăn ở đời trước, cũng theo đó nuốt một ngụm nước miếng.
Úc Thừa thấy Giang Miên Miên nuốt nước miếng, biết cô thích ăn ngon, cậu lại nói tiếp: "Thủ đô còn có Tô Đường cũng ăn đặc biệt ngon, ăn vào trong miệng vừa xốp vừa giòn, vừa ngọt vừa thơm, hơn nữa ăn còn không dính răng, không ngán. Thủ đô còn có một loại bánh ngọt, tên là Kinh Bát Kiện, là tám loại bánh ngọt có hình dạng và mùi vị khác nhau, mỗi một miếng cũng có mùi vị khác nhau, có bánh Thái Sư, bánh muối tiêu, đều ăn rất ngon."
Úc Thừa vừa nói xong những lời này, ba đứa bé nhà quê chưa bao giờ đi xa trực tiếp nuốt nước miếng một cái, bọn họ thật sự hận không lập tức đi đến thủ đô, ăn hết, chơi hết những món ăn, những nơi mà Úc Thừa nói.
Nhất là Giang Miên Miên, đời trước ăn không ít đồ ăn ngon ở thủ đô, giờ phút này có chút không kịp đợi muốn đi đến thủ đô ăn rồi, đã nghe nhưng lại không thể ăn, thật sự quá đau khổ.
"Anh Úc, em phải đi làm bài tập rồi." Đột nhiên Giang Miên Miên nói.
Không được, cô không thể tiếp tục nghe nữa, quá dụ dỗ, không chịu nổi!
Học tập làm cho mình vui vẻ, học tập làm cho mình không có ham muốn gì, cô nhỏ giọng lẩm bẩm, định thôi miên mình.
Úc Thừa nhìn bóng lưng chạy mất dạng của Giang Miên Miên, bật cười lắc đầu một cái, thật là một đứa con nít.
Úc Thừa chậm rãi đi theo Giang Miên Miên vào phòng, coi thường Vương Lợi muốn tiếp tục nghe cậu nói.
Thật ra Giang Miên Miên cũng không phải thật sự muốn làm bài tập, dù sao hôm nay là ngày đầu tiên Úc Thừa đến, cô cũng ngại để cậu xem cô làm bài tập.
Mà là chạy vào phòng, lấy ra một bộ đánh bóng bàn ra: "Anh Úc, chúng ta chơi đánh bóng bàn đi?"
"Được." Úc Thừa cũng rất thích đánh bóng bàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận