Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 997 - Mua một cái điện thoại di động



Không biết tại sao mà cô luôn cảm thấy nhìn chú út có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ nổi là đã từng gặp ở đâu.Nếu như không nhớ nổi thì cô cũng không miễn cưỡng mình nữa, mà là chuyên tâm dồn chí nói chuyện phiếm với chú út của cô.Giang Miên Miên phát hiện, mặc dù chú út cô là sếp lớn của một công ty đã được niêm yết trên thị trường, nhưng thái độ đối với cô vẫn rất hòa khí, thân thiết, không hề tự cao tự đại chút nào.Giọng nói khi nói chuyện cũng ôn tồn lời nói nhỏ nhẹ, ấn tượng của cô với người chú út này vô cùng tốt.Chỉ là không biết có phải cô suy nghĩ nhiều không, mà cô luôn có cảm giác bầu không khí giữa chú út của cô và cô út có chút kỳ lạ.Thái độ của chú út với cô út của cô có chút lấy lòng, còn cô út của cô lại có chút lãnh đạm thờ ơ.Giang Miên Miên suy đoán, có thể là giữa hai người này giận dỗi nhau, lại không tiện biểu hiện ra trước mặt cô, vậy nên mới có chút không được tự nhiên.Chỉ là ở trong mắt người lớn, dù sao cô vẫn còn là một đứa bé, cô cũng không tiện hỏi chuyện giữa hai vợ chồng người ta, vậy nên cô dứt khoát giả vờ như mình không nhìn ra gì cả.Khi mấy người Giang Miên Miên tới thì cũng đã hơn mười giờ, trò chuyện không bao lâu thì người giúp việc trong nhà đã chuẩn bị xong cơm trưa.Hôm nay Mã Lỗi không đến công ty, cố ý ở nhà chờ Giang Miên Miên tới, phần thành tâm này có thể nói là rất đầy đủ.“Miên Miên, cô út bảo người giúp việc làm món hải sản cháu thích ăn nhất đấy, nếm thử tay nghề của bọn họ xem, nếu như thích ăn, buổi tối chúng ta lại ăn hải sản.” Giang Trường Phụng dắt Giang Miên Miên đến phòng ăn, vẻ mặt vô cùng cưng chiều.“Dạ, cảm ơn cô út.”Sau khi Mã Lỗi ở bên cạnh nghe thấy, cười ha ha nói: “Miên Miên thích ăn hải sản à, vậy chờ lúc nào cháu về đất liền chú út sẽ mua cho cháu thêm chút, thuận tiện dự trữ hải sản luôn, mang về để cha mẹ cháu cùng ăn.”“Dạ, được ạ, cảm ơn chút út.” Giang Miên Miên cũng muốn để cha mẹ cô nếm thử chút “hải sản chân chính”, cô cũng không từ chối, rất vui vẻ đồng ý.“Không cần cảm ơn, chúng ta là người một nhà mà.” Mã Lỗi nói xong, còn liếc nhìn sắc mặt Giang Trường Phụng một chút, thấy sắc mặt cô ấy đã tốt hơn nhiều thì trong lòng cũng rất vui mừng.Lúc ăn cơm, bản thân Giang Trường Phụng chưa ăn được mấy miếng, toàn bộ quá trình đều săn sóc Giang Miên Miên, gắp thức ăn cho cô, xử lý hải sản vân vân.Mã Lỗi đã rất lâu chưa từng nhìn thấy một Giang Trường Phụng dịu dàng như vậy, trước kia cô ấy cũng đều săn sóc mình như thế.Không biết là bắt đầu từ khi nào, bọn họ từ đôi vợ chồng thân mật nhất đã biến thành người xa lạ thân quen nhất.Ngay lúc chú ấy tưởng nhớ lại năm xưa thì điện thoại di động trong túi của chú ấy vang lên.“Hai người ăn trước đi, anh đi nghe điện thoại.” Mã Lỗi nói xong, cầm điện thoại di động nhìn như cục gạch nhỏ từ trong túi đựng tài liệu ra, đi sang một bên, nói chuyện.Là mấy chuyện của công ty, Giang Miên Miên nghe không rõ lắm, vẻ mặt cô rất tò mò nhìn chằm chằm điện thoại trong tay Mã Lỗi.Hóa ra cái này chính là điện thoại di động à? Trước kia cô chỉ mới nghe nói, chưa từng nhìn thấy ông tổ của điện thoại di động này, cổ xưa thật.Mã Lỗi nhận điện thoại xong, lúc cầm điện thoại để lại lên bàn ăn thì phát hiện Giang Miên Miên vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình.“Miên Miên, thích cái này à?” Mã Lỗi quơ quơ cái điện thoại trong tay, cười hỏi.Giang Miên Miên chớp chớp đôi mắt to, giòn giã nói: “Chú ơi, cháu chưa từng nhìn thấy thứ này, có hơi hiếu kỳ ạ.”“Tò mò à, vậy chú sẽ tặng cháu một cái, chờ nhé.” Mã Lỗi nói xong, trực tiếp cầm điện thoại lên, lại gọi ra ngoài.Rất nhanh điện thoại đã được bắt máy: “Này, thư ký Lý, cậu lại đi mua một cái điện thoại di động rồi đưa đến nhà cho tôi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận