Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 966 - Trương Quế Hoa đến thành phố 2



Giang Miên Miên biết bà nội mình đang rất khát nên vội vàng đưa nước ngọt mình còn chưa kịp uống đến: “Bà nội, bà uống thêm chút nước ngọt đi, cha cháu mới lấy từ dưới hầm ra, mát lắm đấy ạ.”“Ai, cháu gái của bà thật ngoan, nhưng nước ngọt này cháu để lại uống đi, bà ăn thêm miếng dưa hấu nữa là được.” Bà cụ không nỡ uống nước ngọt quý giá kia, muốn để lại cho cháu gái nhỏ.“Không sao đâu bà nội, cha cháu mua nhiều bình lắm, trong nhà vẫn còn.” Giang Miên Miên đương nhiên đã nhìn thấu tâm tư của bà cụ, cô lại đặt bình nước vào trong tay bà cụ một lần nữa.“Vậy à, thế thì bà sẽ uống.” Bà cụ uống một ngụm nước mát, thoải mái đến hai mắt cũng híp lại.Giang Trường Hải thấy mẹ mình uống xong liền đến gần cười hì hì hỏi: “Mẹ, mẹ muốn đến đây sao không nói trước một tiếng? Mẹ nói trước thì con đã quay về đón mẹ rồi, mẹ nói xem thành phố lớn như vậy, mẹ chẳng quen chỗ nào cả. Lỡ như đi lạc thì phải làm sao?”“Con đúng là quá coi thường mẹ con, mẹ không tìm được thì mẹ không biết hỏi à?” Bà cụ có chút bất mãn.“Đúng đúng, mẹ nói rất đúng, mẹ là lợi hại nhất.” Giang Trường Hải thấy giọng điệu mẹ mình không đúng, liên tục gật đầu phụ họa.“Đúng rồi thằng cả, mẹ còn chưa kịp hỏi con, căn nhà các con đang ở này là thuê lại à? Sao lại thuê căn nhà tốt như vậy? Một tháng phải tốn bao nhiêu tiền chứ?” Bà cụ vừa hỏi vừa quan sát căn nhà.“Mẹ, không phải con thuê, con mua lại rồi.” Giang Trường Hải thấy mẹ mình đã tới, cũng không giấu diếm nữa, trực tiếp nói thật.“Cái gì? Con mua rồi? Con, con mua từ bao giờ? Con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Nhà trong thành phố còn đắt hơn nhà ở thị trấn đấy.” Bà cụ nghe vậy, kinh ngạc đến mức giọng nói cũng run rẩy.Thằng cả cũng đã hơn một năm không đi làm rồi, mặc dù vợ ông đi làm ở chính quyền thành phố, nhưng tiền mà bà kiếm được nhiều lắm cũng chỉ đủ cho một nhà ba người tiêu.Nhà ở thị trấn của bọn họ còn chưa bán, lại mua một căn nhà tốt như vậy, to như vậy trong thành phố, bọn họ lấy tiền ở đâu ra?“Mẹ, mẹ đừng kích động, căn nhà này đúng là không rẻ. Nhưng hai năm nay con làm ăn cũng kiếm được không ít tiền, mua căn nhà này cũng chưa tốn công sức lắm.” Giang Trường Hải có chút đắc ý đáp.Bà cụ vừa nghe đến làm ăn, trong lòng lập tức căng thẳng. Vẻ mặt bà ta tràn đầy kinh ngạc, không dám tin: “Làm ăn? Làm ăn không phải đầu cơ trục lợi sao? Thằng cả, thằng cả, con, con điên rồi? Trước đây mẹ và cha con nói với con như thế nào? Trước đây con đã ngoan ngoãn đồng ý, sao lại làm cái nghề kinh doanh này rồi? Nếu người khác biết được, công việc của Uyển Ngọc sao có thể làm tiếp được nữa?”Những năm trước đây, khi quốc gia khống chế nghiêm ngặt đầu cơ trục lợi, một khi phát hiện có ai lén lút làm việc này, vậy thì sẽ có tai họa ập xuống đầu cả nhà. Nếu như trong nhà có công nhân viên chức chắc chắn cũng sẽ bị trừng phạt, nếu nghiêm trọng thậm chí có thể bị đuổi việc.Cả nhà thằng cả nỗ lực đi đến bước này đã khó khăn đến nhường nào. Lỡ như để người khác biết ông làm những chuyện đó, thì phải làm sao?Giang Trường Hải thấy mẹ mình tức giận như vậy, vội vàng qua đó vỗ nhẹ lên lưng bà ta, trấn an: “Mẹ của con ơi, đâu có nghiêm trọng như vậy chứ? Mẹ suốt ngày ở trong thôn không đi ra ngoài nên mẹ không xem xem ở bên ngoài đang như thế nào. Chỉ trong thành phố Dương này thôi, không đến mức khắp nơi đều là những hàng buôn bán nhỏ. Nhưng cứ ba cái giao lộ thì sẽ có một giao lộ có người bán hàng. Mẹ, thời đại tiến bộ rồi, chính sách cũng đang thay đổi, đầu cơ trục lợi đã không có ai quản từ lâu rồi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận