Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 296. Không liên quan tới em

Nhưng cậu lại rất hưởng thụ cảm giác được tin tưởng và ỷ lại này, giơ tay sờ lên gương mặt mềm mại như bông của Giang Miên Miên, thật là đáng yêu.
Sau đó không chờ cô phản kháng đã đứng dậy: "Vậy chuyện này cứ quyết định vậy đi, em về lớp học đi, anh đi đây."
"Vâng, tạm biệt anh Úc." Giang Miên Miên giơ tay nhỏ chào cậu, có chút không nỡ vẫy vẫy theo.
"Sẽ gặp lại mà." Úc Thừa cũng nở nụ cười dịu dàng với cô, sau đó xoay người đi về phía cổng trường.
Chiêu Đệ phía đối diện nhìn thấy cậu sắp đi, vội vàng nhanh chân đuổi theo, vừa chạy vừa hét lớn: "Úc đại ca, anh đi đâu vậy, đợi em với."
Úc Thùa nghe Chiêu Đệ gọi tên mình, ngay cả đầu cũng không thèm ngoảnh lại.
Giang Miên Miên không hề ngạc nhiên chút nào, cô nhìn Chiêu Đệ dùng tốc độ xung kích một trăm mét đuổi theo Úc Thừa, vươn tay muốn bắt được tay đối phương.
Úc Thừa lại giống như có mắt từ phía sau, xoay người liền tránh thoát.
Chiêu Đệ bắt được một khoảng không, cũng không cảm thấy ngại ngùng, chỉ là vẻ mặt khẩn thiết nói: "Úc đại ca, anh đi đâu vậy? Khi nào anh lại đến tìm bọn em chơi vậy? Quay về em sẽ nói bà nội làm đồ ăn ngon cho anh, lần này anh có thể ở lại đây mấy ngày vậy?"
Cô ta một hơi không nghỉ hỏi liền một đống câu hỏi, chỉ đổi lại một câu nói lạnh nhạt xa cách của Úc Thừa: "Không liên quan gì tới em."
Sau đó liền tăng nhanh bước chân, sải bước ra khỏi cổng trường.
Chiêu Đệ bị vẻ lạnh nhạt cùng sự mất kiên nhẫn trong mắt cậu dọa sợ, chỉ có thể mở to mắt nhìn cậu đi xa, bóng dáng nhỏ bé cô độc trông cũng có vài phần hiu quạnh đáng thương.
Tuy rằng Giang Miên Miên biết cô ta trùng sinh, tuổi có lẽ còn lớn hơn cả cô, nhưng nhìn dáng vẻ cô độc đứng trước cổng trường của cô ta, trong lòng vẫn cảm thấy có chút không nỡ.
Vậy nên bước đến vỗ vai cô ta an ủi: "Chiêu Đệ, anh Úc muốn đến nông trường thăm cậu của anh ấy, buổi tối còn phải quay về thủ đô, thời gian hơi gấp gáp, em đừng buồn, vẫn còn có cơ hội gặp lại mà."
Chiêu Đệ thu hồi khó chịu và chán nản trong lòng, miễn cưỡng căng khóe miệng nói: "Em không sao, chị ba, ban nãy em đã nhìn thấy anh Úc tặng quà cho chị rồi, là thứ gì vậy? Có thể cho em xem một chút không?"
Giang Miên Miên do dự một lúc rồi nói: "Không có gì đâu, chỉ là một món đồ chơi nhỏ thôi."
Cô có thể nhìn ra, Chiêu Đệ đang cố gắng lấy lòng Úc Thừa.
Là một người trùng sinh từ tương lai về và biết hết tất cả mọi chuyện, hành vi hiện tại của Chiêu Đệ chính là muốn ôm đùi to.
Từ đó có thể thấy, bối cảnh gia đình Úc Thừa quả thật rất lớn mạnh hoặc là cậu của tương lai sẽ rất tài giỏi.
Chiêu Đệ thấy cô không muốn nói, cũng không hỏi thêm gì nữa, khiến Giang Miên Miên thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, Chiêu Đệ, mau vào học thôi, chị vào lớp trước đây."
"Vâng, em cũng quay về lớp đây."
Chiêu Đệ ngoan ngoãn gật đầu, nhưng khi hai người vừa tách ra, sắc mặt cô ta đột nhiên trầm xuống.
Mặc dù biết anh Úc vì ơn cứu mạng mới đối xử khác biệt với Tam Nha, nhưng sự đối xử khác biệt rõ ràng này vẫn khiến trong lòng cô ta rất khó chịu.
Cô ta sẽ không dễ dàng buông tay như vậy đâu, cả đời này, cô ta chắc chắn sẽ nắm vững ngọn núi lớn này!
Màn thay đổi sắc mặt này của Chiêu Đệ bị nam sinh đứng ngay cửa lớp học nhìn thấy, dọa bọn họ một trận hết hồn: "Giang Chiêu Đệ, cậu sao vậy? Sao nhìn mặt như thể sắp ăn thịt người đến nơi vậy."
Chiêu Đệ không trả lời cậu ta, trực tiếp đi ngang qua cậu ta ngồi xuống vị trí của mình, bắt đầu suy nghĩ miên man.
Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể nhanh chóng kéo gần mối quan hệ giữa cô ta và Úc Thừa đây?
Anh Úc ở thủ đô, chắc chắn là mình không thể gặp được, lần này khó khăn lắm mới quay lại, hai người còn chưa nói được với nhau câu nào.
Nếu cứ duy trì với tốc độ này, phải đợi đến ngày tháng năm nào mới có thể chiếm được một vị trí quan trọng trong lòng đối phương đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận