Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 930 - Đây là kết cục đắc tội tôi



"Bọn họ không chỉ khạc nhổ bừa bãi, ăn xong kem còn vứt túi đựng lung tung trong vường thú, những du khách khác nói bọn họ, bọn họ còn mắng nhau với người ta, mắng rất khó nghe, chờ sau khi từ vườn thú ra ngoài, người phụ nữ nói chuyện cùng với cháu xong, khả năng là bởi vì bị mắng, tâm tình không tốt, còn một cước đá bay chó con ven đường, khiến cháu đau lòng quá chừng." Tề Cảnh tình cảm dạt dào nói về' hành vi ác liệt’ của người một nhà Giang Miên Miên.Cô ta quá rõ làm sao để bôi đen hình tượng một người, dùng loại chuyện nhỏ này mới có thể nói rõ tố chất của một người bình thường ra sao.Mà thời điểm nói dối, chính là phải nói nửa thật nửa giả, khiến người ta khó có thể nhận biết.Hơn nữa loại chuyện ác nhỏ nhoi này càng có sức thuyết phục, càng dễ dàng khiến người ta tin tưởng.Chủ nhiệm Tề nghe cháu gái nói những việc này, nói rất chân thật, quả nhiên không có hoài nghi, lập tức liền tin tưởng.Dù sao cháu gái cũng không nhận ra Tô Uyển Ngọc, cho dù cô ta có chút nghịch ngợm, cũng sẽ không vô duyên vô cớ nói xấu một người xa lạ.Ông ta vốn đối với Tô Uyển Ngọc có ấn tượng rất tốt, nhìn bà nói chuyện làm việc tự nhiên hào phóng, vóc người cũng đẹp đẽ, trình độ phiên dịch cũng thuộc về trung cấp, cao cấp, bồi dưỡng thật tốt một chút thì sau này nhất định có thể thành người đảm đương vẻ ngoài cho chính quyền thành phố của bọn họ.Có điều nhân phẩm mới là vấn đề càng quan trọng hơn những chuyện này, tuy rằng bà chuyên nghiệp, năng lực và điều kiện vẻ ngoài cũng không tệ, nhưng nhân phẩm này, chủ nhiệm Tề tuyệt đối không thể muốn người như bà.Tề Cảnh nhìn chú hai nghe vào lời của mình, trong lòng âm thầm cười, hừ, đây chính là kết cục khi các người đắc tội tôi.Mà Giang Miên Miên bên này, từ khi nhìn thấy Tề Cảnh thì luôn có chút mất tập trung.Vừa nãy Tề Cảnh tuy rằng không có phát tác tại chỗ chê cười cô, thế nhưng Giang Miên Miên nhìn thấy ánh mắt cô ta không có ý tốt, cô luôn cảm thấy Tề Cảnh cũng không phải loại người chịu thiệt thòi, cô ta rất có khả năng đang âm mưu chuyện gì xấu."Con gái, ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì chúng ta đi thôi." Giang Trường Hải nhìn con gái cầm chiếc đũa, bất động nửa ngày, quan tâm hỏi."A, cha, con ăn xong rồi, chúng ta đi thôi, đừng để thầy Phương đợi lâu." Giang Miên Miên phục hồi tinh thần lại, để đũa xuống nói."Được, đi thôi." Giang Trường Hải nhìn mọi người đều ăn xong, đi qua trả tiền, một nhà ba người linh lợi đi thẳng một đường đến trường trung học số 2.Đến trường trung học số 2, liền nhìn thấy thầy Phương đã ở cửa phòng học trong trường học chờ đợi.Thầy Phương nhìn thấy bọn họ đến, cười ra đón: "Tiểu Giang, Tiểu Tô, Trường Hải, mọi người đến rồi.”"Thầy Phương, thật ngại quá, để thầy đợi lâu." Giang Trường Hải khách khí nói."Không có chuyện gì, tôi cũng mới đến không lâu, đi thôi, tôi dẫn mọi người vào xem xem." Thầy Phương hoàn toàn không thèm để ý vung vung tay, bởi vì hiện tại chưa khai giảng, trong trường học ngoại trừ bảo vệ gác cổng, cũng không có những người khác."Đây là thao trường của trường học, phía sau còn có sân bóng rổ và sân đá banh, còn có một vài học sinh rèn luyện tranh tài, đây là căng tin, mọi người có thể nhìn một chút, bên trong đều được vệ sinh đặc biệt sạch sẽ. . ." Thầy Phương một bên dẫn mấy người đi loanh quanh bên trong trường trung học số 2, một bên giới thiệu.Giang Miên Miên đối với hoàn cảnh trường học thế nào, đúng là yêu cầu không cao.Cô vẫn nắm tay mẹ, đăm chiêu theo mấy người đi về phía trước.Điều mà cô chân chính lưu ý, vẫn là Tề Cảnh đi theo phía sau chủ nhiệm Tề.Nếu như cô ta là người bụng dạ hẹp hòi, hiện tại biết chú hai của cô ta là lãnh đạo phỏng vấn mẹ cô, chỉ sợ cô ta sẽ không ngồi yên không làm gì.Thầy Phương nhìn thấy cô mất tập trung, không hứng thú gì, trong lòng nhất thời hồi hộp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận