Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 331. Chuyển trường 1

Giang Miên Miên sống ở nông thôn quen rồi nên tất nhiên càng thích kiểu nhà riêng như thế này, rộng rãi thoải mái biết bao, lại không phải lo lắng bước chân quá mạnh để hàng xóm lầu dưới đến gõ cửa than phiền nữa.
Giang Trường Hải nhìn con gái chạy tới chạy lui khắp mấy căn phòng, bị niềm vui của cô làm vui lây rồi.
“Miên Miên, căn phòng to nhất là phòng của cha và mẹ con, còn lại mấy căn phòng, con tự chọn một phòng, đợi mấy ngày nữa cha đi mua cho con bộ bàn ghế, làm bàn học cho con.” Giang Trường Hải tràn đầy hạnh phúc nói.
“Vâng, cha, con muốn căn phòng sát bên cạnh, phòng đấy ánh sáng tốt.” Giang Miên Miên chọn ra căn phòng mình thích.
Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc dọn dẹp phòng mới một lúc, trời cũng gần tối, hai người chuẩn bị về nhà.
“Được rồi, vợ à, đừng dọn dẹp nữa, những đồ dùng khác đợi mấy ngày nữa chúng ta sẽ mua thêm, giờ cũng trễ rồi, chúng ta nên về nhà thôi.”
“Dạ, vậy chúng ta đi thôi.” Tô Uyển Ngọc đấm bóp cái chân mỏi nhừ của mình, tuy mệt nhưng lại vui.
Mua được nhà rồi, đã có thể giải quyết được mớ tâm bệnh của họ, một nhà ba người nhàn nhã đi về nhà.
“Con gái, chuyện chúng ta mua nhà này, con khoan nói với mọi người trong nhà, đợi chúng ta chuẩn bị xong xuôi hết rồi sẽ nói với họ sau.” Giang Trường Hải dặn dò.
“Con biết rồi, cha yên tâm đi, con đảm bảo sẽ không nói gì hết.” Giang Miên Miên nghiêm túc bảo đảm.
Ngày hôm sau Giang Trường Hải cố ý dậy sớm hơn bình thường, đi cùng Giang Miên Miên đến văn phòng giáo viên.
Lưu Văn đang chuẩn bị bài, thấy hai cha con đến tìm liền thân thiết hỏi: “Cha của em Giang Miên Miên, sao vậy? Có chuyện gì ư?”
“Thầy Lưu, hai ngày trước tôi mua một căn nhà ở trấn trên, bây giờ hộ khẩu của Miên Miên cũng sẽ chuyển đến trong trấn, nên tôi muốn đưa Miên Miên chuyển đến học ở trường tiểu học trong trấn. Trong khoảng thời gian Miên Miên học tập ở ngôi trường này, rất cảm ơn thầy đã quan tâm tới cháu.” Giang Trường Hải trực tiếp nói rõ lí do ông đến đây.
Lưu Văn nghe Giang Miên Miên sắp chuyển trường, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
Giang Miên Miên là thần đồng được cả trường công nhận, cũng là thiên tài mà ông nhìn cô lớn lên.
Sao ông lại nỡ để một hạt giống tốt như vậy đi mất đây?
Những giáo viên khác trong văn phòng nghe thấy lời Giang Trường Hải nói, cũng sôi nổi liếc nhìn về phía này.
Lúc này Lưu Văn mới hồi hồn, lập tức nói: “Cha của Giang Miên Miên à, tôi hy vọng anh có thể suy nghĩ lại, em Giang Miên Miên đã học ở trường được một năm rồi, đã thích ứng với mọi thứ ở đây, bây giờ anh bỗng nhiên cho em ấy chuyển trường, đến một môi trường hoàn toàn mới có thể sẽ ảnh hưởng đến việc học của em ấy.”
“Thầy Lưu, thật là ngại quá, việc này hai vợ chồng tôi đã suy nghĩ kĩ rồi, đến trấn trên mua nhà cũng là vì để Miên Miên có thể đi học ở trên đấy. Hơn nữa ở gần nhau, vợ chồng tôi cũng sẽ càng có nhiều thời gian chăm sóc con gái hơn.” Giang Trường Hải tuy miệng nói lời khách sáo, nhưng thái độ lại rất kiên quyết.
Mạnh Vệ Đông thấy vậy bèn nhanh trí đi qua văn phòng hiệu trưởng ở kế bên.
“Hiệu trưởng, không hay rồi, vừa rồi cha của học sinh Giang Miên Miên đến nói là muốn cho Giang Miên Miên chuyển lên trường tiểu học ở trấn trên đấy.”
“Cái gì, sao lại đột ngột vậy?” Hiệu trưởng ngạc nhiên nói.
“Nhà họ đã mua nhà ở trong trấn rồi, hộ khẩu cũng đã chuyển đến đấy, giờ ông ấy đang ở phòng bên cạnh, thầy Lưu đang khuyên ông ấy, thầy mau sang xem thử đi.” Mạnh Vệ Đông nói.
Lúc hiệu trưởng đến nơi, Lưu Văn vẫn còn đang khuyên Giang Trường Hải.
“Cha của em Giang Miên Miên à, học kì tới em ấy sẽ lên lớp năm rồi, chính là giai đoạn then chốt, tiến độ học tập của em ấy bây giờ, chúng tôi nắm rõ nhất.”
“Nếu như bây giờ em ấy chuyển đến trường mới, sẽ phải thích nghi với phương pháp dạy học của giáo viên ở trường tiểu học trong trấn, hơn nữa chưa chắc họ đã đồng ý để Giang Miên Miên tự học, đến lúc đó nói không chừng còn làm chậm trễ việc học của em ấy nữa, em ấy ở lại trường của chúng tôi, chúng tôi chắc chắn cố gắng hết sức phụ đạo cho Giang Miên Miên mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận