Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 466. Cái đồ tai họa

“Ha!”
Cô vừa dứt lời, Úc Thừa liền cực kỳ phối hợp mà làm ra một tiếng giễu cợt, khinh thường.
Úc Duệ Hiên lập tức đỏ bừng sung huyết, xấu hổ lại tức giận.
Nhưng mà cậu ta không biết Giang Miên Miên nói đúng không, hay là cô phá cậu ta, nhưng mà bây giờ cậu ta đã đâm lao thì phải theo lao, không dám nói đúng, cũng không dám nói không đúng.
Dù sao trong nhà này còn Úc Nhu thông minh được trọn điểm tiếng Anh.
Vì vậy cậu ta lập tức nhìn về phía mẹ cậu ta như cầu cứu, hi vọng bà ta có thể giúp cậu ta giải quyết chuyện khó giải quyết trước mặt này.
Chu Yến Vũ không phụ kỳ vọng mà đứng dậy, bà ta cười nói với Giang Miên Miên: “Miên Miên này, đưa đây, trả lại báo cho dì, tuổi cháu còn nhỏ, không có hiểu tiếng Anh, đừng có nói bậy.”
“Dì, cháu không có nói bậy, từ đơn này nghĩ là “bố trí”, con đã học rồi, là anh Duệ Hiên nói sai mà.” Giang Miên Miên nắm lấy tờ báo không buông, nói với giọng điệu kiên định.
Chu Yến Vũ thấy cô không hiểu ánh mắt ra hiệu của bà ta, lúc này ánh mắt bà ta cũng có hơi đổi.
“Con nít con nôi như cháu, sao có thể hiểu được tiếng Anh phức tạp như vậy được, có phải là cháu mang hận lần trước anh đẩy cháu nên cháu mới cố tình nói vậy không? Miên Miên à, cháu làm vậy là không đúng đâu, con nít không được nói dối.”
Chu Yến Vũ thấy cô nói chắc chắn như vậy, trong lòng cũng không chắc là Giang Miên Miên nói có đúng không.
Nhưng mà bây giờ dù cho cô nói đúng hay không thì bà ta cũng không thể thừa nhận, cho nên cứ dứt khoát lách qua chuyện này, đổ lỗi tại con nít chơi đùa thù dai.
“Miên Miên không có nói dối.”
Úc Nhu ở bên cạnh xem hồi lâu, vốn là cô ấy không muốn dính đến chuyện trong nhà chú hai, nhưng mà bây giờ cô ấy thấy thím hai xử oan một đứa nhỏ như vậy, lập tức đứng ra nói: “Thím hai, vừa rồi Miên Miên nói không sai, cái từ đơn này thật sự không phải nghĩa là “bắn” mà là “bố trí”.”
Lời của Úc Nhu vừa nói ra, Chu Yến Vũ cũng ngớ người, nhưng mà cô ấy là sinh nha, nên lời cô ấy nói nhất định có thể tin được.
Bà ta vội vàng lặng lẽ liếc nhìn ông cụ, quả nhiên phát hiện mặt ông cụ đã có hơi đen đi.
Miệng của Chu Yến Vũ khép mở mấy lần, trong phút chốc không nghĩ ra được cái cớ giải thích.
Giang Miên Miên cũng nhân cơ hội cầm báo lại, chỉ từ đơn trên đó hỏi tiếp: “Anh Duệ Hiên ơi, cái từ này nghĩa là gì ạ?”
Úc Duệ Hiên cũng biết chuyện đã phát triển vượt khỏi tầm tay cậu ta, cậu ta thoáng nhìn qua từ đơn trên báo, cảm giác mấy chữ trên đó đều mọc ra mặt mày, toét miệng mà cười nhạo cậu ta.
“Cái nghĩa, cái nghĩa của từ này, anh quên rồi.” Cậu ta ấp a ấp úng, lắp ba lắp bắp.
Đời này sóng to gió lớn gì mà ông Úc chưa từng thấy, ông ta nhìn dáng vẻ chột dạ nhụt chí của cháu út với vẻ hốt hoảng của con dâu hai, còn điều gì mà chưa hiểu nữa?
Ông Úc nhìn Úc Duệ Hiên thản nhiên nói: “Duệ Hiên, cháu lại đây.”
Úc Duệ Hiên cúi đầu, từng bước, từng bước đi tới.
Ông Úc mặt mày nghiêm túc nhìn cậu ta hỏi: “Duệ Hiên, cháu nói thật với ông, cháu có thể biết hết từ đơn trên tờ báo này sao?”
Mặc dù mấy năm nay tính tình của ông Úc đã tốt hơn nhiều, nhưng mà vẻ mặt nghiêm túc lúc này vẫn rất dọa người.
Úc Duệ Hiên bị ông nội dọa sợ, cậu ta sợ hãi lắc đầu: “Ông nội, cháu xin lỗi, cháu sai rồi, cháu chỉ muốn ông khen cháu, sau này cháu sẽ cố học tiếng Anh mà.”
Úc Duệ Hiên nói xong, nước mắt rơi xuống lợp đợp.
“Cha, chuyện này đều do con, là con bảo Duệ Hiên học thuộc lòng, muốn để cho cha vui một chút.” Chu Yến Vũ thấy ông cụ thật sự tức giận, vội vàng đem sai lầm đổ lên đầu mình.
Bây giờ bà ta hận Giang Miên Miên muốn chết, cái đồ tai họa này, lại phá hư kế hoạch mà bà ta dày công chuẩn bị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận