Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 592 - Chị muốn mua tất cả



“Vâng, con đồng ý.” Giang Miên Miên giơ cả hai tay, hoan hô tung tăng như chim sẻ.Giang Trường Hải cũng học theo cô giơ hai tay: “Anh cũng đồng ý. Hiện tại chúng ta xuất phát thôi.”Một nhà ba người ăn nhịp với nhau. Lúc này mặc áo bông dày, bất chấp gió lạnh rét thấu xương, hùng dũng oai vệ, hiên ngang khí phách tiến về phía tiệm cơm Quốc Doanh.Một nhà ba người bọn họ không phải là người tiết kiệm. Tới tiệm cơm Quốc Doanh, ba người đều chọn tất cả những món đồ ăn mình thích, ăn một bữa no nê.Cơm nước xong xuôi, Tô Ngọc Uyển nhìn thấy Cung tiêu xã cách đó không xa, kéo cánh tay của Giang Trường Hải đề nghị: “Anh Hải, sắp sang năm mới rồi, chúng ta đi Cung tiêu xã mua cho cha mẹ một ít đồ đi.”“Được, đúng là vợ anh đảm đang nhất.” Giang Trường Hải cười đùa tán thưởng nói.Ba người tiến vào Cung tiêu xã, người bán hàng thấy bọn họ, nhiệt tình chào hỏi: “Ôi!!! Anh Giang, chị dâu, Miên Miên, các người đến mua đồ à?”“Đúng vậy, em gái, không phải bước sang năm mới sao. Chúng anh muốn mua một ít đồ cho người nhà.” Giang Trường Hải cười hàn huyên.“Vậy mọi người đến thật đúng lúc. Hôm qua chúng tôi vừa nhận một đám hàng từ Hải Thành và Bằng Thành xong, nhìn xem thích cái gì, đều phù hợp.” Người bán hàng nhỏ giọng nói.“Vậy tốt quá. Vợ, mua cho cha mẹ cái gì?” Giang Trường Hải hỏi Tô Ngọc Uyển.“Mua quần áo. Nhiều năm rồi cha mẹ không có quần áo mới.” Tô Ngọc Uyển nghĩ, đề nghị nói.“Được, đều nghe lời vợ.” Giang Trường Hải gật đầu đồng ý.Tô Ngọc Uyển chọn cả buổi, mua cho hai ông bà già hai bộ áo bông thật dày và giày bông. Giang Trường Hải mua cho hai ông bà cái mũ dày dùng để che tai.“Ai, em gái, em lấy cho chị xem bộ áo bông màu đỏ kia một chút.” Tô Ngọc Uyển chỉ vào một bộ quần áo trẻ con treo trên tường.“Chị dâu, ánh mắt của chị thật tốt. Hiện tại đây là áo bông đang lưu hành của Hải Thành. Hôm trước có đến sáu bộ, hôm nay chỉ còn thừa lại hai bộ. Số đo của bộ quần áo này vừa vặn với Miên Miên.” Người bán hàng vừa lấy quần áo xuống vừa nói với Tô Ngọc Uyển.“Thật sao? Chị thấy bộ quần áo này khá tốt, rất hợp với con gái của chị.” Tô Ngọc Uyển sờ lên độ dày và xem chất lượng của bộ quần áo, hài lòng nói.“Miên Miên lớn lên trắng nõn, mặc quần áo đỏ dễ nhìn nhất. Thời điểm vui vẻ mặc để mừng năm mới, không phải may mắn sao.” Người bán hàng vẫn luôn thích Giang Miên Miên.Tô Ngọc Uyển nghe xong quyết đoán gật đầu: “Được, em gái, em giúp chị bọc lại bộ quần áo này. Chị đi nhìn những cái khác.”“Được ạ.” Người bán hàng thích nhất là loại khách hàng sảng khoái, không khó chịu như Tô Ngọc Uyển. Người bán hàng vui sướng gấp quần áo, đặt cùng một chỗ với quần áo của hai ông bà giàPhụ nữ, mặc kệ là lúc nào cũng cực kỳ nhiệt tình đối với mua sắm. Tô Ngọc Uyển tới Cung tiêu xã giống như cá gặp nước, nhất thời không muốn đi ra.Giang Trường Hải cưng chiều nhìn Tô Ngọc Uyển như con bướm đi tới đi lui trong Cung tiêu xã. Ông chịu thương chịu khó theo phía sau.Chờ cho đến khi cuối cùng Tô Ngọc Uyển mua đủ. Tại quầy tính tiền của Cung tiêu xã đã đặt hai chồng quần áo thật dày.Bà không chỉ mua hai bộ quần áo cho ông bà già mà còn mua quần áo mới cho một nhà ba người bọn họ qua năm mới đương nhiên là phải mặc quần áo mới rồi.“Tốt, vài bộ quần áo này chị đều mua. Em gái, em giúp chị tính một chút. Tổng cộng là bao nhiêu tiền?” Tô Ngọc Uyển vỗ hai chồng quần áo, cười khanh khách hỏi.Người bán hàng tính một chút: “Chị dâu, tổng cộng bộ quần áo này là bảy mươi bốn đồng năm hào.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận