Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 463. Hoàng tử cao quý 1

Cậu ta không chào đón Giang Miên Miên đến nhà cậu ta làm khách tí nào, càng không muốn Úc Thừa phá hư cuộc sống tốt đẹp hài hòa của một nhà ba người bọn họ!
Úc Duệ Hiên trợn mắt nhìn bọn họ cả nửa ngày, trợn đến hai mắt cũng xót nhưng Giang Miên Miên và Úc Thừa lại không thèm liếc nhìn đến một cái.
Bị xem thường như vậy khiến cho trong lòng Úc Duệ Hiên tức giận vô cùng, nên dùng tiếng Anh mắng một câu: “Hai tên ngu ngốc.”
Cậu ta biết tiếng Anh Úc Thừa bị hạn chế, còn đứa nhà quê như Giang Miên Miên thì chắc chưa từng học tiếng Anh, cho nên cậu ta chẳng kiêng kỵ chút nào.
Giang Miên Miên nghe thấy, lập tức hung hăng nhìn chằm chằm Úc Duệ Hiên, dùng tiếng Anh mắng lại: “Đồ ngu, anh tưởng là tôi nghe không hiểu à?”
Mặc dù kiếp trước cô là một đứa học dốt, nhưng mà làm phú bà nhỏ, cô thường xuyên đi nước ngoài vui chơi, đi nhiều lần, tiếng Anh của cô đã có thể trao đổi bình thường với người nước ngoài.
Thậm chí cô còn biết chút tiếng Hàn và tiếng Nhật.
Phát âm của cô cực kỳ chính gốc, tốt hơn gà mờ Úc Duệ Hiên nhiều, khi cô nói ra lời phản kích lại này, Úc Duệ Hiên lập tức bối rối, cậu ta không dám tin mà nhìn Giang Miên Miên: “Mày, sao mày biết nói tiếng Anh?”
“Thế nào? Bộ tiếng Anh khó lắm à?” Trong mắt Giang Miên Miên đầy sự khinh thường nói.
Úc Thừa: …
Tiếng Anh của cậu không được tốt, cậu nghe giáo viên tiếng Anh giảng bài giống như nghe thiên thư vậy, cho nên vừa tới giờ tiếng Anh là cậu liền ngủ gà ngủ gật.
Nhưng mà nhìn vẻ mặt thiếu đánh kia của Úc Duệ Hiên, không cần nghĩ cũng biết cậu ta không nói được lời hay gì.
Cậu còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy Giang Miên Miên trả lời lại một câu, sau đó sắc mặt của em trai cậu lập tức trở nên khó coi, cậu cũng biết Úc Duệ Hiên nhất định là bị thua thiệt rồi.
Vì vậy cậu không nhanh không chậm hỏi: “Miên Miên, vừa rồi nó nói gì thế?”
“Không có gì, chỉ là một câu mắng người, anh Úc không cần lo, em đã mắng lại gấp đôi, em cũng không phải là người chịu để bị thua thiệt.” Giang Miên Miên đắc ý nói.
Úc Thừa liền hài lòng khen: “Em làm khá lắm.”
Úc Duệ Hiên vừa giận vừa sợ nhìn hai người đối diện, trong lòng cậu ta vô cùng bực bội, vốn cậu ta cho là có thể ỷ vào việc biết tiếng Anh mà mắng bọn họ một lát để trút giận, nào có ngờ Giang Miên Miên lại có thể nghe hiểu chứ!
Hơn nữa phát âm tiếng Anh của cô còn tốt hơn của cậu ta!
Cậu ta đã từng chứng kiến khả năng diễn xuất của Giang Miên Miên, nếu bây giờ cậu ta nổi giận thì đến lúc đó chắc chắn cậu ta vẫn bị chịu oan.
Mà bây giờ Úc Thừa lại dùng ánh mắt không tốt lành nhìn chằm chằm cậu ta, cậu ta lại không dám ra tay, không còn cách nào, cậu ta chỉ có thể hừ lạnh, ngồi trên ghế salon im hơi lặng tiếng.
Đúng vào lúc này, bên ngoài có người gõ cửa, Úc Duệ Hiên giống như lò xo, nhảy bật lên đi ra mở cửa.
Cậu ta thấy là Úc Nhu tới, ôm lấy Úc Nhu, thân thiết nói: “Chị, chị tới rồi, em cũng đang nhớ chị.”
Úc Nhu lại bị sự nhiệt tình của Úc Duệ Hiên làm cho sửng sốt một lúc, Úc Thừa và Giang Miên Miên thấy cô ấy tới cũng lên tiếng chào hỏi.
Úc Nhu kéo Úc Duệ Hiên từ trên người cô ấy xuống, cười hỏi: “Sao vậy? Duệ Hiên, không phải hôm qua mới gặp sao? Sao mà lại nhớ chị rồi?”
“Thì là nhớ chị đó, một ngày không gặp như cách ba thu.” Úc Duệ Hiên lôi cánh tay của Úc Nhu làm nũng nói.
“Đi thôi, biết nó có nghĩa là gì không mà dùng bậy thế.” Úc Nhu cười đánh cậu ta.
Ánh mắt cô ấy đảo trên người bọn họ mấy vòng, cảm thấy không khí trong phòng không đúng lắm, cũng biết chắc là mấy đứa nhỏ này vừa mới cãi nhau không vui.
Vì vậy cô ấy bảo Úc Duệ Hiên đàn một bài hát để điều chỉnh không khí một chút.
“Dạ được, chị chờ một chút.” Úc Duệ Hiên ngẩng cao đầu, cực kỳ khoe khoang mà nhìn Úc Thừa một cái, sau đó giống như một vị hoàng tử cao quý, ngồi lên băng ghế của đàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận