Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 234. Bị chọc giận đến tức cười

Bình thường Trương Quế Hoa vẫn luôn coi thường mấy đứa con gái nhà thứ hai, bây giờ Tôn Lệ Hà nói vậy thì bản năng đã nhận định là mấy cô nhóc trộm rồi.
Thấy bà ta khí thế hung hăng xông vào phòng thứ hai, những người khác nhà họ Giang cũng vội vàng đi theo phía sau.
Sau khi Trương Quế Hoa vào nhà liền không khách khí gì hết mà lục tìm.
Khiến cho chăn và quần áo trong phòng đều lục tung, nhưng không tìm được chút đồ ăn nào.
“Giỏi lắm, mấy con vịt giời tụi bây, cái thứ tốt lại không học, học người ta trộm đồ ăn! Hôm nay tao không đánh chết tụi bây thì không biết sau này tụi bây còn làm ra cái loại chuyện mất mặt gì nữa đây.” Trương Quế Hoa vừa nói muốn đánh mấy người Đại Nha.
Ấn tượng ban đầu nắm vai trò rất lớn, bà ta đã cho rằng đồ đã bị mấy con nhóc thèm ăn trộm rồi, bây giờ không tìm được, bà ta cảm thấy đồ ăn đã bị mấy cô ăn hết rồi.
Triệu Tiểu Quyên nhìn thấy bà ta muốn đánh con gái mình, vội vàng che cho con ở sau lưng: “Mẹ à, mấy đứa Đại Nha là con của con, con tin tụi nhỏ sẽ không trộm đồ.”
Bà ấy hiện đang có thai, bà cụ thật sự không dễ ra tay, chỉ có thể trợn mắt ra lệnh: “Vợ thằng hai à, con tránh ra cho mẹ, hôm nay mẹ không dạy tụi nó một bài học thì sau này không biết tụi nó sẽ trộm cái gì nữa đâu.”
Chiêu Đệ vội vàng nhân cơ hội nói: “Bà ơi, tụi con thật sự không có trộm đồ, vừa rồi bà cũng lục nhà con rồi, không có gì cả. Hơn nữa bà chỉ lục soát mỗi phòng của tụi con, thế này không công bằng ạ.”
“Tra thì tra, nếu mà phòng lớn và phòng thứ ba không có, xem tao có cắt chân tụi bây không.” Bà cụ bị Chiêu Đệ khích tướng, xoay người liền đi ra ngoài.
Tôn Lệ Hà lại luống cuống tay chân, bà ta đã trộm những thứ đó nhưng bà ta nào có giấu kỹ đâu.
Vì vậy bà ta vội vã lên tiếng ngăn lại: “Mẹ, mẹ đừng có đi lục soát, anh cả không thích người khác vào phòng anh ấy, chúng ta nhiều người vào phòng anh ấy như vậy, khi anh cả về chắc chắn sẽ không vui.”
Vốn là bà cụ muốn lục soát gian phòng của Giang Trường Hải trước.
Bởi vì bình thường thằng cả là người to gan nhất, lại không trung thực, chuyện đầu cơ trục lợi gì ông cũng dám làm, còn cái gì mà ông không dám là đâu cơ chứ?
Nhưng khi bà ta thấy người vẫn luôn bất hòa với phòng lớn như Tôn Lệ Hà lại nói chuyện giúp cho đối phương, bà ta lập tức nhận ra có gì đó không đúng.
Bà ta đẩy Tôn Lệ Hà trước mặt ra, nhấc chân đi vào phòng thứ ba trước tiên vén chăn và nệm trên giường đất ra, không phát hiện gì cả.
Tôn Lệ Hà nhìn mẹ chồng đang lục soát trong phòng, lo đến tim muốn rớt ra ngoài.
“Mẹ, sao con có thể trộm đồ của mẹ được, trong phòng của con thật sự là không có cái gì đâu.” Bà ta nuốt nước miếng, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
Trương Quế Hoa nhìn lúc Tôn Lệ Hà nói chuyện vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cái tủ, bà ta hơi híp mắt lại: “Con tránh ra, mẹ muốn xem trong tủ một chút.”
“Mẹ, trong tủ này của con đều là quần áo dơ, thúi lắm, đừng để nó xộc vào mẹ.” Sắc mặt Tôn Lệ Hà bị dọa đến trắng bệch, nhưng vẫn không chịu tránh ra.
Nhưng mà bà ta càng thế thì bà cụ càng nghi ngờ bà ta, trực tiếp lôi Tôn Lệ Hà sang một bên: “Cút ngay!”
Ả cũng chẳng có thai, bà ta không cần phải chiều ả.
Vừa mở tủ ra, Trương Quế Hoa liền thấy có một bộ quần áo, bên trong quắn cái gì đó, bị cuộn lại thành một cục.
Bà ta xốc một góc áo lên, nhẹ nhàng giũ, bánh quy và bánh táo vốn phải ở trong tủ của bà ta lại ào ào rơi xuống đất.
Mặt Trương Quế Hoa tái xanh chỉ vật ở trên đất, quát hỏi: “Đây là cái gì hả?”
“Cái này, cái này con cũng không biết, tại sao mấy cái này lại xuất hiện ở đây nữa mẹ.” Đến giờ phút này Tôn Lệ Hà vẫn mạnh miệng không chịu nhận.
Trương Quế Hoa nghe lời nói không biết xấu hổ của bà ta mà bị chọc giận tới tức cười.
“Ý con là, có người vào phòng mẹ ăn trộm, trộm đồ xong, không ăn mà cố ý đặt trong phòng của con, để vu oan cho con đúng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận