Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 240. Cái này gọi là sô cô la

Đốt xong một cái, Giang Miên Miên nhìn qua mấy chị em đều đang ngưỡng mộ nhìn mình nơi cổng, thế là ngoắc ngoắc tay với mấy cô bé: “Chị cả, chị hai, Chiêu Đệ, Lai Đệ, chúng ta cùng đốt đi.”
Lúc trước cha cô cũng từng mua pháo hoa và pháo trúc, chỉ là khi đó không có tiền nên mua ít, chỉ có hai cái cho hai cha con thôi.
Lần này mua nhiều nên Giang Miên Miên muốn cùng chơi với mấy chị em.
“Em, em muốn đốt. Nhưng mà chị ba, em có hơi sợ, không biết nó có đốt trúng em không?” Lai Đệ muốn đốt lắm nhưng lại sợ.
“Cái này mà còn sợ, Lai Đệ là đồ nhát gan, lè lè lè…” Chí Võ nghe Lai Đệ nói thì bắt đầu làm mặt quỷ trêu cô bé.
“Không sao đâu Lai Đệ. Cái này không đốt trúng em đâu, an toàn lắm.”
“Ừm, em không sợ.” Lai Đệ siết chặt bàn tay, dáng vẻ anh dũng hy sinh làm Giang Miên Miên bật cười thành tiếng.
Mấy cô bé chơi trong sân nhà họ Giang, đốt liền mấy cái pháo hoa rất đẹp.
Hàng xóm láng giềng cũng xôn xao đi ra xem cùng.
Nhìn pháo hoa sáng chói trên trời hòa cùng tiếng cười vui của lũ trẻ, người lớn cũng thấy mà vui lây.
Lúc Giang Trường Hải mua pháo hoa, Trương Quế Hoa còn không vui. Nhưng bây giờ khi đốt pháo hoa thì lại cực kỳ nhiệt tình.
Tính ra thì cái này trông cũng đẹp đấy chứ.
Ăn tết thì phải cả nhà quây quần bên nhau, ồn ào náo nhiệt thì mới là gia đình chứ. Nếu như ra ở riêng xa cách nhau hết thì sao có thể náo nhiệt như bây giờ? Giang Đại Sơn thầm nghĩ trong lòng.
Đốt xong pháo hoa, Giang Trường Hải lại bắt đầu đốt pháo trúc. Tiếng pháo trúc rất lớn, nhóm con gái nhát gan phải đứng tít xa bịt tai lại.
Kiếp trước Giang Miên Miên đã nghe tiếng này nhiều rồi nên chẳng thấy sợ. Thế nhưng cô vẫn chạy tới ôm eo Tô Uyển Ngọc, còn vùi đầu nhỏ vào ngực bà cọ cọ.
Tô Uyển Ngọc nhìn con gái bám dính lấy mình, cười bảo: “Lớn thế rồi còn nhõng nhẽo à? Người ta thấy thì xấu hổ chết.”
Khuôn mặt nhỏ của Giang Miên Miên tràn đầy lưu luyến không muốn xa rời: “Có lớn cỡ nào thì cũng là con gái mẹ, lúc nào cũng sẽ nhõng nhẽo với mẹ.”
“Nói vậy đúng đấy chứ.” Tô Uyển Ngọc ngồi xổm xuống ôm con gái, ánh mắt lại nhìn qua Giang Trường Hải đang đốt pháo trúc cùng hai cậu nhóc đằng kia.
Đây là hai người quan trọng nhất đời bà. Mong ước lớn nhất kiếp sống của bà chính là cả gia đình ba người có thể khỏe mạnh vui vẻ sống bên nhau trọn đời.
“Được rồi mấy đứa nhỏ, bên ngoài trời lạnh, mau về phòng chơi với Miên Miên đi. Miên Miên, con lấy đồ trong tủ ra ăn với mấy anh chị em nhé.”
Thật ra Giang Trường Hải cũng không muốn mấy đứa nhỏ vào phòng mình nghịch ngợm lắm đâu, nhưng cũng chẳng muốn con gái mình lẻ loi một mình trong đêm giao thừa.
Con nít mà, vẫn phải ồn ào náo nhiệt với anh chị em thì mới vui.
Hai anh em Chí Văn, Chí Võ lập tức nhảy cẫng lên hoan hô: “Đi đi đi, chúng ta mau đi nào.”
Trong phòng bác cả có rất nhiều đồ ăn ngon, hai đứa đã thèm nhỏ dãi từ lâu rồi.
Mấy cô bé đã quen nghe lời, thấy bác cả nói thế cũng ngoan ngoãn đi vào phòng.
Giang Miên Miên lấy mấy bịch bánh quy và bánh kẹo bữa trước cha mua ở cung tiêu xã ra, đặt trên giường để bọn nhóc tự ăn.
Còn lấy sô cô la Úc Thừa gửi từ Thủ đô tới, phát cho mỗi người một thanh.
“Miên Miên, cái gì đây? Sao đen sì thế?” Chí Võ mới nhận được sô cô la đã vội mở ra, thấy bên trong là sô cô la đen đặc mới nghi ngờ hỏi.
Mấy đứa trẻ khác cũng chưa từng được ăn, đang nắm lấy sô cô la, chờ Giang Miên giải đáp giùm.
“Anh hai, cái này gọi là sô cô la, là bánh kẹo của nước ngoài đấy. Anh Úc gửi từ Thủ đô tới.” Giang Miên Miên giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận