Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 473. Cùng nhau kiếm tiền 1

Sau khi mấy người họ rời đi, Giang Miên Miên nhìn tờ giấy trong tay, tính toán xem phải làm gì với những bộ trang phục này.
Những bộ trang phục này là một dự án may lớn, nếu chỉ dựa vào cô và dì Tôn thì nhất định chưa đủ, thêm việc dì Tôn cũng không thiếu tiền, chẳng qua là thấy cô quá bận rộn nên mới phụ giúp cho vài ngày thôi.
Nhiệm vụ quan trọng nhất của dì Tôn vẫn là chăm sóc ông cụ Úc, may quần áo tốn rất nhiều sức và thời gian, cô cũng không tiện nhờ người khác giúp đỡ.
Nhưng may quần áo theo yêu cầu thu lại rất nhiều lợi nhuận, mấy ngày trước cô may năm bộ quần áo, trừ chi phí nguyên liệu ra thì cũng đã lời hơn 300 đồng, bây giờ có nhiều đơn đặt hàng như vậy cũng không nỡ buông tay.
Vả lại cô cũng không thể ở lại thủ đô mãi được, về sau còn phải tìm người đáng tin cậy để giúp mình tiếp những đơn đặt hàng cũng như giao hàng khác.
Nghĩ đến đây, ánh mắt không kìm được mà nhìn về phía thiếu niên xinh đẹp lạnh lùng, trong phút chốc đã chọn được ứng cử viên sáng giá.
Thế là cô lại gần, nở nụ cười ngọt ngào: “Hì hì, anh Úc ơi, em muốn thương lượng với anh một chuyện.”
Nhìn thấy vẻ mặt lấy lòng của cô, Úc Thừa biết cô đang muốn cầu xin cậu điều gì đó, chậm rãi hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Giang Miên Miên càng cười ngọt ngào đáng yêu hơn: “Anh xem bây giờ có nhiều người đến nhờ em may quần áo, em và dì Tôn cũng không thể may nhiều đến vậy, với lại dì Tôn cũng bận chăm sóc ông nội Úc rồi, không có nhiều thời gian rảnh, em đang nghĩ có nên thuê một thợ may lành nghề đến giúp em hay không.”
“Mà em ở thủ đô cũng chưa được bao lâu nên em nghĩ hay là hai chúng ta hợp tác kiếm tiền, em sẽ chịu trách nhiệm vẽ bản thiết kế theo yêu cầu của khách hàng, lấy công 40%, còn anh phụ trách nhận đơn đặt hàng và duy trì mối quan hệ làm ăn, chia anh 50%, 10% còn lại là của thợ may, anh cảm thấy thế nào?” Giang Miên Miên nói suy nghĩ của mình cho Úc Thừa biết.
Từ nhỏ đến lớn Úc Thừa chưa bao giờ phải lo lắng về vấn đề tiền bạc, Giang Miên Miên cũng không thiếu chút tiền may quần áo ấy, nhưng cậu biết đối phương vô cùng coi trọng việc này.
Vì vậy không cần nghĩ ngợi nhiều, cậu liền gật đầu đồng ý, thản nhiên đáp: “Được thôi.”
“Oa, anh Úc thật là tốt!”
Giang Miên Miên nhìn thấy Úc Thừa vui vẻ đồng ý thì cô cũng vui lây, lúc sau lại cảm thấy hơi xấu hổ.
Vì về sau ngoại trừ thiết kế trang phục riêng cho khách ra thì còn cần thiết kế mẫu chung cho khách bên ngoài, mỗi quý cô chỉ cần thiết kế một ít kiểu mới là được, còn Úc Thừa cần dành thời gian và sức lực để duy trì mối làm ăn, cô cảm thấy mình lấy 40% thì có hơi chiếm phần lời.
Nên cô sửa lại: “Anh Úc, em nghĩ lại rồi, chờ sau này lượng khách bên mình ổn định thì mình không cần phải thiết kế riêng cho từng khách hàng nữa, lượng công việc cũng không nhiều như bây giờ, hay là như này đi, em lấy 30%, 10% còn lại anh và thợ may mỗi người một nửa.”
Úc Thừa cũng không để ý, nói: “Không sao, em lấy 40% cũng không nhiều, dù sao nếu không có thiết kế của em thì cũng không có những đơn đặt hàng tiếp theo mà.”
Thật ra nếu có thể, Úc Thừa cũng không muốn Giang Miên Miên phải kiếm tiền cực khổ như vậy, nhưng cậu biết nếu mình không cần tiền thì chắc hẳn Cừu Non sẽ kéo theo những người khác để nhập bọn.
“Oa, anh Úc là một người cực kỳ cực kỳ tốt!” Giang Miên Miên cảm động rớt nước mắt, thề rằng sẽ không để mất đi cánh tay đắc lực như Úc Thừa.
Chờ cô sau này có thể làm ra được hàng rào bảo vệ(1) rồi thì sẽ chia cho Úc Thừa một cái!
(1)Hàng rào bảo vệ: các biện pháp phòng vệ thương mại.
Nhìn thấy vẻ mặt cảm động của cô, Úc Thừa có chút buồn cười, đây là người tốt hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận