Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 323. Cô có dự cảm

Nhìn Tôn Lệ Hà một thân một mình, đáng thương trăm miệng cũng khó giải thích, trên mặt Chiêu Đệ đầy vẻ sảng khoái, thật sự rất hả giận.
Đời trước Tôn Lệ Hà lấy mười đồng của bà nội, cũng gán tội như vậy cho mẹ cô ta, rõ ràng mười đồng kia là mẹ cô ta giặt áo thuê cho người ta vào mùa đông khắc nghiệt mới kiếm được!
Còn có ông nội bà nội trong nhà kia ép chị cả gả cho người góa vợ què một chân, ép chị hai gả cho một tên côn đồ đánh người thành nghiện, ép cô ta gả cho một người đàn ông mặt mũi xấu xí, từng chuyện một, từng món nợ tội ác kia, cô ta cũng sẽ đòi lại!
Nhưng không biết, Giang Miên Miên và Giang Trường Hải đã thấy được vẻ mặt của cô ta, nhưng hai cha con cũng không làm gì, chỉ thu hồi tầm mắt lại.
Lúc này Giang Trường Hải vẫn luôn mặt lạnh đột nhiên mở miệng nói: "Mẹ, được rồi, tìm được đồng hồ bỏ túi là được rồi."
So với việc thẳng thừng trừng trị Tôn Lệ Hà ngu xuẩn này, ông càng không vui khi trở thành con cờ bị Chiêu Đệ dùng đối phó với phòng ba.
Giang Trường Hải hành động không theo lẽ thường, làm cho người nhà họ Giang hết sức khiếp sợ, thằng cả bị làm sao vậy?
Ngay hôm qua còn nổi giận đùng đùng muốn báo công an, hôm nay tìm được người trộm đồ, trái lại ông không truy cứu nữa?
Thằng cả hồ đồ rồi? Cứ như vậy nhẹ nhàng tha cho Tôn Lệ Hà, đây không phải là tính cách của ông nha?
Chiêu Đệ vừa giận vừa sợ, bình thường không phải bác cả không thích nhất là nói đạo lý sao. Sao hôm nay lại dễ nói chuyện như vậy, chẳng lẽ thật sự muốn bỏ qua?!
Trái lại Giang Đại Sơn, lại lộ ra vui mừng nói: "Cuối cùng Trường Hải cũng hiểu chuyện rồi, chúng ta đều là người một nhà, tha cho người nên tha đi."
Trộm đồ là Tôn Lệ Hà, nếu chuyện này bị truyền ra, mặt mũi người nhà họ Giang sẽ khó coi.
Hơn nữa nếu để cho người trong thôn biết hai cháu trai nhà mình có người mẹ là ăn trộm, vậy sau này ở trong thôn hai đứa bé phải sống như thế nào?
Giang Đại Sơn cũng nói như vậy rồi, Trường Quế Hoa nhìn vào mặt mũi của hai cháu trai, cũng không nắm chặt không thả.
Giang Trường Hải đi tới trước mặt Tôn Lệ Hà, đưa tay ra nói: "Đưa đồng hồ cho tôi."
Tôn Lệ Hà nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Giang Trường Hải một cái, đặt đồng đồ bỏ túi vào tay ông.
"Chuyện đã giải quyết, tất cả về phòng đi." Giang Đại Sơn nói một câu, dẫn đầu về phòng trước.
Nhưng người nhà họ Giang khác cũng đều đi về, hai anh em Chí Văn Chí Võ đi theo sau lưng Tôn Lệ Hà trở về phòng.
"Mẹ, mẹ có đau lắm không?"
"Không sao, mẹ không sao, chao ôi, đau chết tôi." Tôn Lệ Hà muốn giơ tay sờ đầu hai đứa con trai, bà ta vừa mới giơ tay lên, đã lập tức đau đến nhe răng trợn mắt.
Bà già chết tiệt kia, ra tay thật nặng, khẳng định cánh tay của mình bị bà ta bóp đến tím rồi.
Tô Uyển Ngọc không biết Giang Trường Hải muốn làm gì, sau khi về phòng thì không hiểu hỏi: "Anh Hải, mới vừa rồi tại sao anh lại không truy cứu vợ của lão nhị?"
Mặc dù không đến nổi bắt đưa đến cục công an, nhưng theo như tính tình chồng bà thì ít nhất cũng phải ồn ào một trận, để cho Tôn Lệ Hà bị cha chồng mẹ chồng hung hăng phạt một trận mới bỏ qua.
Giang Trường Hải há miệng bịa chuyện, nói ra lời ai cũng không tin: "Dù sao chúng ta là người một nhà, ồn ào quá lớn sẽ không tốt, chuyện lớn biến nhỏ, chuyện nhỏ biến không."
Vừa nói vừa nháy mắt với vợ mình, ý là lén lút nói sau.
Con gái còn nhỏ, trước khi Chiêu Đệ không lộ ra manh mối làm tổn thương con gái, ông không muốn để cho con gái mỗi ngày đều căng thẳng lo lắng đề phòng.
Sau đó đưa đồng hồ bỏ túi cho Giang Miên Miên: "Nào, Miên Miên, đồng hồ bỏ túi cho con, lần này nhớ giữ gìn cẩn thận nha."
"Dạ." Giang Miên Miên nặng nề gật đầu một cái, lại đeo đồng hồ bỏ túi lên cổ.
Cầm đồng hồ bỏ túi đã mất mà tìm lại được, trong lòng cô vui mừng vì cha mẹ thông minh nhìn rõ được trò lừa bịp giả thần giả quỷ của Chiêu Đệ, sẽ không bị cô ta lợi dùng đối phó với nhà chú ba.
Cô có dự cảm, sau này cái nhà này ngày càng không yên bình được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận