Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 366. Không thể lên được trung học cơ sở

Bà cũng chưa có đã ghiền đâu.
Vì vậy, cùng lúc đó, Chiêu Đệ cũng đang cầm bài thi được trọn điểm về, đang đợi được cha mẹ khen ngợi.
“Chiêu Đệ, giỏi quá đi, cha biết con nhất định là một đứa học được mà.” Giang Trường Hà ồm ồm khen.
Còn Triệu Tiểu Quyên thì kích động đến ánh mắt cũng đỏ, liền nói liên tiếp ba câu “giỏi”.
Hai người bọn họ đều không phải là người biết nói lời hay, cho dù trong lòng bọn họ thật sự vui mừng, rất kích động, nhưng mà lại không biết nói thế nào.
Đại Nha, Nhị Nha và Lai Đệ cũng đều cảm thấy vui mừng thay cho chị em của mình.
Trương Quế Hoa cũng vui vẻ như vậy: “Đứa nhỏ Chiêu Đệ này cũng là một thần đồng nhỏ đấy, kỳ thi cuối kỳ nhất định có thể giành được tiền thưởng giống như Tam Nha.”
Sau này học kỳ tiếp theo Chiêu Đệ chẳng những không cần phải đóng học phí nữa mà còn có thể tự cầm tiền đem về.
Hơn nữa bây giờ bà ta chính là bà nội của hai thần đồng nói, bây giờ bà ta nói chuyện cũng có trọng lượng hơn.
Tôn Lệ Hà nhìn Chiêu Đệ được mọi người khen ngợi, trong lòng không có cảm thụ gì.
Mặc dù trước kia Chiêu Đệ cứu hai đứa con trai của bà ta, khiến bà ta thay đổi cái nhìn với Chiêu Đệ rất nhiều, không còn mang ác ý với cô ta nữa nhưng mà bà ta cũng sẽ không vui mừng rạo rực mà khen ngợi đối phương.
Dù sao là ai cũng không muốn so hai đứa con trai của mình với một con nhỏ vô dụng cả.
Ai có thể ngờ tới vừa đi một nhỏ Tam Nha thì lại tới một Chiêu Đệ, sao hai đứa con trai của bà ta lại xui xẻo như vậy chứ hả?
Sáng nay Chí Văn, Chí Võ đi đến trường với Chiêu Đệ, bây giờ Chiêu Đệ đã về rồi nhưng hai đứa nó còn chưa có về theo, chắc chắn lần này lại thi không có đạt chuẩn, sợ trở về sẽ bị đánh.
Không bằng Tam Nha cũng được đi, bây giờ lại bị Chiêu Đệ chèn ép, sau này phòng thứ ba của bọn họ không phải sẽ bị hai phòng kia đè ép tới chết sao/
Tôn Lệ Hà đi ra ngoài nhìn mấy lần, đợi đến lúc gần ăn cơm trưa, hai đứa con trai trốn ở trong thôn đói bụng rồi mới từ từ lết về nhà.
Biết mẹ bọn họ không che chở được cho bọn nó, sau khi về nhà hai đứa liền trực tiếp sự che chở từ bà cụ, nhưng vô dụng.
Giang Trường Đào trầm mặt, đưa bàn tay to như quạt lá ra lệnh: “Đem hết bài thi ra đây.”
Hai đứa con trai nhìn thấy cha mình như vậy, bị dọa đến chân cũng mềm nhũn, run lẩy bẩy đưa bài thi tới.
Giang Trường Đào xem bìa thi của Chí Võ trước, chương trình học lớp bốn không tính là quá khó, lần này dù gì hai môn cũng đạt yêu cầu, lúc này sắc mặt ông ta mới dễ nhìn một chút.
Nhưng chờ đến khi ông ta thấy bài thi của Chí Văn, sắc mặt ông ta trở nên cực kỳ khó coi.
Hai môn của thằng nhóc cộng lại mới được sáu mươi điểm, học kỳ tiếp theo không thể lên được trung học cơ sở rồi.
Vì vậy ông ta tiện tay lượm cây củi trên đất, xách Chí Văn lên, gậy gỗ đánh bốp bốp lên trên mông cậu.
“Á, cha, con sai rồi, con sẽ học tập thật giỏi, cha đừng đánh con nữa, đau chết con rồi, bà ơi, bà ơi, cứu con với…” Chí Văn cầu xin tha thứ mà khóc lóc ỉ ôi.
Bà cụ vội vàng nói: “Thằng ba, thằng ba, có gì thì nói đừng có đánh hư con.”
“Mày có kêu ông trời tới cũng vô dụng.”
Giang Trường Đào mắt điếc tai ngơ, gậy gỗ tiếp tục đánh thật mạnh lên người Chí Văn: “Giang Chí Văn, cha mày vất vả ra đồng làm việc nuôi mày đi học, mày lại báo đáp cho tao vậy hả? Hả? Mặt mũi của ông đây cứ thế bị mày ném không còn gì nữa. Tao thấy mày cứ dứt khoát nghỉ học đi, trực tiếp ra đồng làm việc với tao.”
“Được! Con không học nữa, không học nữa, mấy thứ thầy nói kia con hoàn toàn nghe không hiểu, con cùng cha ra đồng làm việc, từ lâu con đã không muốn học rồi, cha đừng có đánh con nữa.” Chí Văn không hiểu được tấm lòng hận rèn sắt không thể thành thép của ba cậu, chỉ đơn thuần nghe thấy lời này thì trực tiếp gật đầu đồng ý nói.
Giang Trường Đào nghe cậu nói ra lời không có chút tiền đồ nào như vậy, tức lên lại trực tiếp cầm gậy củi đánh cậu một trận nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận