Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 207. Không phải tuyệt hậu nữa

Vậy là liên tiếp ba ngày sau, mỗi lần ăn sáng cô đều nói những lời như vậy.
Cứ như vậy, người nhà họ Giang ban đầu còn coi thường hoàn toàn không tin dần dần trở nên dao động.
“Ông nó này, ông nói xem giấc mơ mà Chiêu Đệ nói có phải là thật không?” Trong lòng Trương Quế Hoa không dám chắc liền hỏi Giang Đại Sơn.
Giang Đại Sơn rút cái tẩu thuốc ra, nói: “Có lẽ là thật, con bé chỉ là một đứa bé bảy tuổi cho dù có muốn lừa thì cũng không nói ra những lời này để lừa chúng ta.”
“Nói cũng đúng.”
Bà cụ suy nghĩ một lúc, sau đó cắn răng hạ quyết tâm: “Nếu như vợ của thằng hai thực sự có thể sinh ra một đứa con trai, tôi sẽ làm cho Chiêu Đệ một bộ quần áo mới. Thằng hai cũng sắp ba mươi tuổi rồi, dưới gối vẫn chưa có một đứa con trai để nối dõi tông đường. Kiếp trước tôi đã tạo nghiệt gì vậy chứ?”
Tuy rằng bà ta thiên vị thằng cả, nhưng Giang Trường Hà cũng là con trai ruột của bà ta, sao bà ta có thể không thương con trai được.
Vậy nên, bà ta vỗ đùi nói: “Sáng sớm mai tôi sẽ đưa vợ của thằng hai đến nhà thầy lang Vương, xem xem trong bụng cô ta có thực sự đang mang thai hay không.”
Trương Quế Hoa là người thuộc phái hành động, sáng hôm sau vừa ăn cơm xong liền đưa Triệu Tiểu Quyên vẻ mặt thấp thỏm đi khám thầy lang.
Trước khi ra cửa còn trừng mắt với Chiêu Đệ.
“Chiêu Đệ, bây giờ bà sẽ đưa mẹ cháu đi gặp thầy lang. Nếu như mẹ cháu không mang thai con trai, khi về xem bà có lột da cháu hay không.”
Phải biết rằng đi tìm thầy lang Vương xem bệnh thì phải tặng quà.
Tuy rằng không nhiều, chỉ cần hai quả trứng gà và một cây rau xanh. Nhưng như vậy đối với Trương Quế Hoa luôn luôn tiết kiệm mà nói cũng đã đủ đau lòng.
“Vâng.” Chiêu Đệ không thèm để ý đến lời uy hiếp của bà ta, nhìn thẳng vào đôi mắt của bà cụ.
Trương Quế Hoa nghi ngờ nhìn qua Chiêu Đệ đang đối mặt với mình, con vịt giời này trước đây nhìn thấy bà ta liền sợ đến mức hận không thể chạy ra xa.
Hiện giờ sao lại không sợ nữa rồi?
Nhưng bây giờ bà ta không có tâm tư nói nhảm cùng Chiêu Đệ, lo lắng thấp thỏm đưa theo Triệu Tiểu Quyên ra ngoài.
Giang Trường Hà lặng lẽ đứng ở cổng nhìn theo hai người đã đi xa, trong lòng vô cùng xoắn xuýt.
Ông cũng muốn đi cùng, nhưng lại không dám đi.
Hơn nữa từ khi kết hôn đến nay, ông đã chờ đợi nhiều lần, cũng đã thất vọng nhiều lần. Từ lâu đã không dám gieo hi vọng cho mình nữa, chỉ sợ đến lúc đó sẽ thất vọng nhiều hơn.
Nhưng giấc mơ của Chiêu Đệ lại cho ông hi vọng, khiến ông không kìm được mà mong đợi.
Không chừng lần này thực sự là ông trời chỉ dẫn cho ông, ông thực sự có hậu rồi?
Ông đứng ngồi không yên, chỉ cảm thấy quá trình chờ đợi này một ngày dài như một năm.
Mấy cô bé cũng vừa mong đợi vừa căng thẳng, thỉnh thoảng lại ra cửa chính nhìn ra ngoài, xem mẹ và bà nội khi nào thì về.
Khoảng nửa giờ sau, Trương Quế Hoa và Triệu Tiểu Quyên mặt mũi tươi cười trở về.
Giang Trường Hà thấy vậy sao có thể không hiểu.
Ông lập tức nhanh chân ra ngoài nghênh đón, kiềm chế sự kích động khàn giọng hỏi: “Tiểu Quyên, em thực sự có rồi?”
“Ừ, thầy lang Vương nói em có rồi, đã được hai tháng.”
Triệu Tiểu Quyên sờ bụng, có chút mơ mộng mà gật đầu, vẫn còn đắm chìm trong sự vui sướng tột cùng chưa phục hồi tinh thần lại.
Vì chỉ sinh được bốn cô con gái nên bà chưa bao giờ tổ chức tiệc đầy tháng, lại thêm làm việc nặng lâu dài, kinh nguyệt trước nay không quá chuẩn nên bà cũng chưa từng nghĩ rằng đã mang thai.
“Tốt quá rồi! Anh thực sự sắp có con trai rồi. Anh cuối cùng cũng có con trai rồi. Anh không phải tuyệt hậu nữa.” Giang Trường Hà kích động đến mức hai tay run rẩy, hai mắt cũng đỏ bừng gần như sắp rơi lệ.
Phải biết rằng Giang Trường Hà là người có thể chịu khổ chịu mệt nhất trong ba người con trai của nhà họ Giang, lần trước đầu ngón tay bị kẹp ông cũng không hề chớp mắt một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận