Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1179 - Ngoại truyện 1



Sau kì nghỉ đông, Giang Miên Miên và Úc Thừa ai nấy đều bận rộn.Giang Miên Miên muốn sớm ngày hoàn thành sự nghiệp học tập, lấy được học vị tiến sĩ, hàng ngày ngoại trừ đến phòng nghiên cứu để nghiên cứu hạng mục thì là vào hệ thống để học tập.Công sức không phụ người có lòng, Giang Miên Miên cuối cùng cũng dùng bốn năm hoàn thành tất cả việc học.Lấy được học vị tiến sĩ rồi, cho dù Giang Trường Hải có không nỡ hơn nữa cũng chỉ có thể buông tha cho hai người kết hôn.Sau khi kết hôn, hai vợ chồng chuyển đến ở trong căn tứ hợp viện trước đây Úc Thừa mua. Dù sao hai người cũng là vợ chồng tân hôn, cần có không gian riêng hưởng thụ thế giới ngọt ngào của hai người.Hơn nữa căn tứ hợp viện này của Úc Thừa chỉ cách nhà của Giang Trường Hải một con đường. Nếu như muốn đi thì chỉ cần năm, ba phút là đến.Cách nhau gần như vậy, Giang Trường Hải chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.Mặc dù đã đồng ý cho ở riêng, nhưng Giang Trường Hải vẫn có chút không yên tâm.Thời gian đầu, cứ cách vài ba ngày là ông luôn kiếm cớ đến nhà hai vợ chồng xem một chút. Nhưng lần nào ông qua đó cũng đều nhìn thấy Úc Thừa đang dọn dẹp hoặc là đang nấu cơm. Lúc này ông mới yên tâm.Một năm sau, bệnh viện hàng đầu thủ đô.Ông cụ Úc, Úc Thừa, Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc đang lo lắng đứng chờ trước cửa phòng phẫu thuật.Úc Thừa ở bên ngoài lo lắng chờ đợi, hai vợ chồng Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc lại càng căng thẳng. Cuối cùng, Giang Trường Hải còn có chút không đứng vững.Dày vò hơn một tiếng đồng hồ, tiếng khóc của hai đứa trẻ sơ sinh cuối cùng cũng vang lên trong phòng phẫu thuật.Rất nhanh sau đó, Giang Miên Miên và hai đứa trẻ sơ sinh được y tá đẩy ra ngoài: “Chúc mừng người nhà Giang Miên Miên, là một cặp sinh đôi nam nữ.”“Miên Miên, em không sao chứ?” Úc Thừa không để ý đến con, trực tiếp đi đến bên cạnh Giang Miên Miên, ánh mắt tràn ngập đau lòng hỏi.“Con gái, con vất vả rồi.” Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc cũng vây quanh Giang Miên Miên, ánh mắt lo lắng đến đỏ ửng.“Cha mẹ, anh Úc, con không sao.” Giang Miên Miên nhìn người thân và người yêu quan trọng nhất trong đời này, nhẹ nhàng đáp.Giang Miên Miên nhanh chóng được sắp xếp vào phòng bệnh riêng. Ông cụ Úc và Giang Trường Hải mỗi người ôm một đứa nhỏ, vẻ mặt hạnh phúc trêu chọc đứa bé.Sau khi nằm viện một tuần, Giang Miên Miên mới quay về căn nhà nhỏ của bọn họ dưới sự hộ tống của mọi người.Ông cụ Úc sợ hai người không có kinh nghiệm trông trẻ, cố ý để dì Tôn đến giúp đỡ.Tô Uyển Ngọc cũng xin nghỉ một tuần, mỗi ngày đều đến chăm sóc Giang Miên Miên với dì Tôn.Hôm nay Giang Miên Miên nhìn Giang Trường Hải đang chơi với bọn trẻ, nói ra suy nghĩ của mình: “Cha, mẹ, con muốn một trong hai đứa nhỏ mang họ của anh Úc.”Mặc dù từ lúc hai đứa nhỏ sinh ra cho đến nay ông Úc vẫn không nói gì. Nhưng Giang Miên Miên suy nghĩ rất chu đáo, cho dù Úc Thừa thật sự không ngại để hai đứa nhỏ theo họ của Giang Miên Miên.Giang Trường Hải nghe vậy, có chút không tình nguyện: “Miên Miên, có phải Úc Thừa nói gì với con không?”“Cha, việc này không liên quan gì đến anh Úc, là con muốn để con mình mang họ của anh ấy.” Giang Miên Miên thành thật đáp.“Anh Hải, Miên Miên nói cũng có lý. Anh xem, Miên Miên sinh được hai đứa bé, hai đứa một đứa mang họ Giang một đứa mang họ Úc, hợp lý đến nhường nào. Không hề thiên vị.” Tô Uyển Ngọc cũng phụ họa.“Không hợp lý, đều mang họ Giang của anh mới là hợp lý.” Giang Trường Hải phản bác.“Cha, cha không thể nghĩ như vậy. Trước đây lúc chúng ta nói mang họ Giang là vì nghĩ đến sau này con chỉ sinh một đứa con. Nhưng bây giờ con lại sinh hai đứa, mỗi nhà một đứa rất vừa vặn.” Giang Miên Miên khuyên nhủ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận