Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 666 - Còn thiếu người dọn dẹp vệ sinh không?



“Phiên dịch viên à? Vừa nghe đã biết là rất lợi hại, hai mắt của chúng ta đúng là không biết nhìn, trước kia không nhìn ra cả nhà Trường Hải lợi hại như vậy.”Tuy rằng người trong thôn không biết phiên dịch viên là làm gì, nhưng nghe tên cũng cảm thấy rất lợi hại, huống chi còn là làm việc nhà nước chính thức.“Ai nói không phải chứ. Hai người đó trước đây nổi tiếng là lười biếng ở thôn chúng ta. Ai ngờ người lười có phúc của người lười, đều vào thành phố làm công nhân rồi. Số mệnh của người ta thật khiến người khác ngưỡng mộ.”Trương Quế Hoa được mọi người vây quanh, nghe những lời vừa hâm mộ vừa ghen tị của bọn họ, vui sướng nói: “Mọi người nói đúng rồi, đây chính là số mệnh, hâm mộ cũng vô ích.”Trong thôn có người không nhìn được người khác sống tốt, trừng mắt ghen tị nói: “Thím Quế Hoa, thím cũng đừng vui mừng quá sớm. Vợ Trường Hải trước đây là năm giai cấp đen. Đừng để đến lúc chưa đi làm được mấy ngày đã bị người ta biết được những chuyện đó, lại đuổi chị ta về. Vậy thì mất mặt rồi.”Trương Quế Hoa nghe vậy, xắn tay áo lên muốn đi lý luận với người đó.Trưởng thôn nãy giờ vẫn luôn đứng bên bờ ruộng không lên tiếng, lúc này liền cướp lời trước, đứng dậy lên tiếng trước khi Trương Quế Hoa nổi giận.“Chu lão tứ, cậu đừng có ngày nào cũng thấy người ta sống tốt thì đỏ mắt ghen tị. Trường Hải và vợ Trường Hải đều là người trong thôn chúng ta, cậu đừng vì chút tâm tư đó của mình mà nói những lời ghen tị này. Hơn nữa vợ Trường Hải bây giờ đã không còn là năm giai cấp đen như trước đây rồi, nhà nước cũng đã ban hành chính sách có thể gỡ bỏ quy chụp. Trước đó ủy ban hội cách mạng huyện cũng đã đến thôn điều tra. Cậu còn nói những lời này chính là đối nghịch với ủy ban hội chúng ta đó.” Trưởng thôn nghiêm mặt khiển trách.Cả nhà Giang Trường Hải hiện giờ là những người có tiền đồ nhất trong thôn, ông ấy đương nhiên phải bảo vệ lợi ích và danh dự của bọn họ.Ông ấy còn mong Giang Trường Hải sau này có năng lực sẽ trở lại giúp đỡ những người trẻ tuổi trong thôn. Thân là trưởng thôn, đương nhiên là hi vọng trong thôn sẽ có càng nhiều người có thể vào thành phố ăn lương thực hàng hóa thì càng tốt.Chu lão tứ bị trưởng thôn khiển trách trước mặt nhiều người như vậy, lại bị cái danh ủy ban hội dọa sợ.Tuy rằng anh ta không tình nguyện, nhưng cũng chỉ có thể đè nén sự ghen tị trong lòng, tươi cười nói: “Thôn trưởng, thím Quế Hoa, vừa rồi tôi nói sai lời. Hai người đều là bề trên, đừng thiếu kiến thức giống như tôi.”“Về nhà dùng nước súc miệng mình nhiều một chút, đừng gặp ai cũng nói xấu người đó.” Trương Quế Hoa nói xong, lại lườm anh ta một cái rồi mới vác cuốc rời đi.Trưởng thôn cũng nghiêm mặt nói: “Được rồi, đi làm việc cả đi, sau này đừng nói lung tung nữa, phải biết rằng họa từ trong miệng mà ra.”“Vâng vâng, tôi biết rồi.” Lão tứ liên tục nói.Người trong thôn làm việc thêm hơn một tiếng nữa, trưởng thôn thấy mặt trời lên cao, thời gian cũng muộn rồi liền để người trong thôn về nhà ăn cơm trưa trước, ăn cơm xong ở nhà nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục làm việc.Lần này Giang Trường Hải quay về mua không ít thịt, bà cụ hào phóng cắt ra một nửa, để Triệu Tiểu Quyên và Tôn Lệ Hà làm bữa trưa thịnh soạn một chút.Đến lúc ăn cơm trưa, người nhà họ Giang vẫn hưng phấn thảo luận công việc mới của Tô Uyển Ngọc.Tôn Lệ Hà tò mò hỏi: “Chị dâu, mỗi ngày chị đi làm là làm gì vậy? Có mệt không?”“Cũng không mệt, mỗi ngày phiên dịch một vài tài liệu và tin tức của nước ngoài, còn có các loại văn kiện.” Tô Uyển Ngọc giải thích đơn giản.“Ồ, nghe cũng rất nhẹ nhàng.”Tôn Lệ Hà câu hiểu câu không gật đầu, sau đó vẻ mặt đầy mong đợi hỏi: “Chị dâu, chỗ của chị còn có việc làm không? Là kiểu dọn dẹp vệ sinh, hoặc là nấu cơm làm việc vặt ấy.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận