Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1126 - Giống với ngôi sao trên Tivi



Cô thật sự không nỡ xa mấy đứa cháu trai và cháu gái."Cô út, tụi cháu về nhé. Sau này có dịp chúng cháu lại đến thăm cô."Cuối cùng ba đứa cháu vẫy vẫy tay với Giang Trường Phụng.Trước khi bọn họ lên máy bay đã gọi điện thoại trước cho Giang Trường Hải, vậy nên máy bay vừa đáp Giang Trường Hải đã lái xe ba bánh ở bên ngoài sân bay đợi sẵn.Chiếc xe ba bánh này là Giang Trường Hải mượn của bạn ông, cũng là vì muốn tiện đón bọn trẻ.Mắt Giang Miên Miên rất tốt, chỉ vừa ra khỏi sân bay đã nhìn thấy được cha cô."Anh cả, anh hai, cha em ở đằng đấy kia kìa." Giang Miên Miên chỉ về phía Giang Trường Hải, mừng rỡ nói.Giang Trường Hải cũng nhìn thấy tụi cô, ông bước nhanh tới vươn tay nhận lấy hành lý của mấy người tụi cô.Lúc nhóm người Chí Văn, Chí Võ đi, Giang Trường Phụng không cho mang theo quá nhiều đồ. Đến Hương Thành, cô ấy dắt theo mấy đứa đến quảng trường mua sắm mua không ngừng nghỉ, hiện tại mấy người tụi cô hầu như ai cũng tay xách nách mang."Con gái, Chí Văn, Chí Võ, thế nào? Lần đi chơi này có vui không?" Giang Trường Hải cười ha ha hỏi.Vừa nhắc đến chuyện này, hai cậu bé trai Chí Văn và Chí Võ cực kỳ phấn khởi: "Thưa bác cả, chúng cháu ở Hương Thành chơi vui lắm ạ, ở Hương Thành có nhiều người giàu lắm đấy, bất kể là đi đâu cũng đều cực kỳ đông, đồ ăn cũng ngon chỉ là phần ăn quá ít, chỉ một dĩa bé xíu, cháu ăn cả đống dĩa luôn nhưng vẫn còn chưa thấy no."Giang Trường Hải vừa nghe thấy hai đứa cháu trai hào hứng nói về việc ở Hương Thành thì chơi gì, ăn gì lại vừa dắt theo bọn họ đi về phía xe ba bánh.Đến cạnh xe ba bánh, Giang Trường Hải đem hết mọi đồ đạc thả vào thùng xe rồi lại ôm con gái ông lên xe, hai cậu bé Chí Văn và Chí Võ không cần đến sự giúp đỡ của Giang Trường Hải, nhanh thoăn thoắt tự mình trèo lên.Giang Trường Hải lái xe ba bánh về thẳng thôn Thạch Kiều.Chuyện bọn họ đến Hương Thành, người của cả thôn ai cũng đều biết. Hiện tại nhìn thấy các cậu trở về xách theo bọc lớn bịch nhỏ cũng đều chào hỏi nhiệt tình."Ay dô, đây không phải là trạng nguyên nhí của thôn Thạch Kiều chúng ta đã trở về rồi sao? Thế nào? Trạng nguyên nhí đi Hương Thành chơi với anh cả, anh hai có vui không?""Đúng vậy, Chí Văn Chí Võ, Hương Thành có thú vị không? Có gì khác với thôn chúng ta hay không thế?"Người trong thôn đang làm việc ở bên đường nhìn thấy bọn họ cũng đều lại gần, lao nhao hỏi."Thưa các chú, các bác. Chúng cháu đến Hương Thành chơi rất vui ạ, ở bên đó có rất nhiều chỗ chơi, rất nhiều món ngon." Giang Miên Miên cười ha ha đáp lại đám đông.Chí Võ cũng hồ hởi giới thiệu: "Các chú, các bác, Hương Thành vui lắm đấy ạ. Người ở bên ấy ăn mặc trông giống hệt như là ngôi sao trên tivi vậy, xe cộ trên phố thì chiếc này nối tiếp chiếc kia, muốn băng qua đường còn phải đợi cả một lúc lâu nữa đấy."Giang Trường Hải nhìn thấy bọn họ hăng hái nói chuyện với người trong thôn bèn dứt khoát đỗ xe cạnh đường, đợi cho tụi nhỏ nói xong rồi mới về nhà.Người trong thôn vừa nghe mấy đứa nhỏ nói về Hương Thành tốt đẹp thế nào, hay ho thế nào, ánh mắt lại vừa không yên phận mà dò xét đảo quanh trên xe ba bánh. Ánh mắt bọn họ khi nhìn những túi to túi nhỏ trên xe ấy trong mắt đều tràn ngập sự hâm mộ.Đương nhiên, cũng có một bộ phận nhỏ trong ánh mắt hâm mộ còn xen lẫn cả sự ganh tị.Nhiều đồ như thế, không cần phải động não nghĩ cũng biết ngay là Giang Trường Phụng mua cho bọn họ, tự nói trong lòng sao nhà mình lại không có một người thân có tiền như thế chứ?Nghe lũ trẻ nói Hương Thành tốt đẹp, hay ho thế nào xong, một người phụ nữ trong thôn không khỏi đỏ mắt ganh tị liền quái gở mà chua ngoa: "Ôi, có người thân giàu có thật tốt quá, lại còn có thể dắt cháu trai, cháu gái đi chơi ở khắp nơi, chẳng giống đây, chỉ có thể ở nhà làm ruộng, quanh năm đến cả thịt thà cũng chẳng được mấy lát."

Bạn cần đăng nhập để bình luận