Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 299. Trừ con ra thì còn ai vào đây

Sắc mặt của cả ba người đều hồng hào, thần thái sáng láng, vừa nhìn là đã biết sống rất thoải mái, khiến cho mọi người trong thôn đều rất ngưỡng mộ.
Giang Trường Hải có công việc đàng hoàng và nguồn thu nhập cũng không che giấu: “Thức ăn trong xưởng chúng tôi đúng là rất ngon, bữa nào cũng có thịt, muốn ăn bao nhiêu cơm và bánh bao cũng được, ăn đến no mới thôi.”
Người trong thôn nghe ông nói rằng muốn bao nhiêu lương thực tinh mịn cũng được, ánh mắt như đang phát sáng.
Trời ạ, bọn họ ở nhà còn không dám ăn nhiều lương thực thô, người ta thì muốn ăn bao nhiêu lương thực tinh mịn cũng được. Đãi ngộ của công nhân thực sự là quá tốt.
Đợi sau khi cả nhà Giang Trường Hải đi rồi, có người đỏ mắt ghen tị nói thầm với người bên cạnh: “Tôi khinh. Thím à, thím nhìn bộ dạng đắc ý của bọn họ xem, đúng là hận không thể giơ một cái bảng nói cho mọi người biết rằng anh ta làm công nhân ở xưởng.”
“Xí, xưởng vận chuyển này cũng không kén chọn nhỉ, người thế nào cũng nhận. Ngay cả người lười biếng gian trá mánh lới như Giang Trường Hải mà cũng chọn. Ông trời đúng là không có mắt.”
“Cũng không biết anh ta có vận cứt chó gì mới có thể vào xưởng vận chuyển. Chờ xem, chờ sau khi người trong xưởng vận chuyển biết được anh ta là cái loại gì thì chắc chắn sẽ đuổi việc anh ta. Đến lúc đó xem anh ta còn đắc ý thế nào.”
Cả nhà ba người nói chuyện với người trong thôn xong thì quay về nhà họ Giang. Vừa bước vào, bà cụ đã sầm mặt từ trong nhà chính đi ra nói: “Ba đứa khoan hẵng vào nhà, mẹ có chuyện muốn nói với các con.”
Tô Uyển Ngọc và Giang Trường Hải nhìn nhau, thầm nghĩ bà cụ làm sao vậy? Gần đây bọn họ đâu có gây chuyện?
“Mẹ, sao vậy ạ? Hôm qua còn vui vẻ mà? Ai chọc mẹ tức giận rồi?” Giang Trường Hải cười hì hì hỏi.
Trương Quế Hoa lườm ông: “Trừ con ra thì còn ai vào đây.”
“Mẹ, như vậy thì oan cho con quá. Ngày nào con cũng đi sớm về muộn, làm gì có thời gian chọc mẹ tức giận?” Giang Trường Hải dùng vẻ mặt ấm ức kháng nghị.
Tôn Lệ Hà ở trong phòng nghe được động tĩnh bên ngoài, lập tức từ trên giường bật dậy. Bà ta phải đi xem náo nhiệt mới được.
Bà ta khoác thêm một chiếc áo rồi đi vào nhà bếp rót một cốc nước sôi, dựa vào cửa, vừa uống vừa nhìn bà cụ nổi giận.
“Con đã làm gì chẳng lẽ trong lòng con không biết sao?”
Giang Trường Hải ngáp dài hỏi: “Mẹ, có chuyện gì thì mẹ cứ nói đi, nói xong con còn đi ngủ. Con đi làm cả ngày đã mệt lắm rồi.”
“Được, thằng cả, mẹ hỏi con. Tại sao hôm nay ba người các con lại ăn cơm ở căng tin của xưởng?” Trương Quế Hoa hầm hầm giận dữ chất vấn.
“Đồ ăn ở căng tin rất ngon, lại còn rẻ hơn tiệm cơm quốc doanh.” Giang Trường Hải cảm khái từ tận đáy lòng: “Bây giờ con đã biết tại sao ai cũng muốn làm công nhân, đãi ngộ thực sự quá tốt.”
Trương Quế Hoa nhìn bộ dạng không coi là gì của ông, vẻ mặt càng thêm tức giận: “Tuy rằng bây giờ con là công nhân, có tiền lương, nhưng cũng không thể ăn uống thả cửa như vậy. Ba người các con ăn một bữa cơm ở căng tin phải tốn biết bao nhiêu tiền chứ? Con nói xem mấy ngày hôm nay các con đã ăn bao nhiêu rồi?”
Trương Quế Hoa nói xong liền đếm đầu ngón tay tính toán với bọn họ.
Bà ta tưởng rằng sau khi nói những lời này, con trai lớn sẽ cãi lại mình. Không ngờ Giang Trường Hải lại vô cùng tán thành mà gật đầu: “Đúng, mẹ nói rất đúng. Như vậy quả thực rất phí tiền.”
Trương Quế Hoa còn chưa kịp vui mừng đã bị những lời sau của Giang Trường Hải làm tức giận đến bật ngửa.
“Vậy nên con đã quyết định, vài ngày nữa sẽ mua một cái nồi, đặt ở kí túc xá mà xưởng chia cho. Đến lúc đó chúng con sẽ tự làm cơm ăn, chắc chắn sẽ đỡ tốn tiền hơn cơm căng tin.”
Ông còn định sau khi mua nồi sắt xong sẽ nói chuyện này với mẹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận