Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 967 - Lừa gạt hai vợ chồng bà ta.



Bà cụ nghe vậy, nhớ lại lúc bà ta đến chính quyền thành phố tìm Tô Uyển Ngọc, đúng là thấy không ít người bán hàng rong ở bên đường, rất nhiều người đều tùy ý mua.Còn có người đứng ven đường mặc cả, không hề có ý giấu diếm.“Thằng cả, con cũng to gan quá rồi. Lỡ như ngày nào đó quốc gia lại bắt đầu bắt những người đầu cơ trục lợi thì sao? Không được, con, con đừng làm việc kinh doanh này nữa, con mau thu tay lại đi. Đến một nhà máy tìm một công việc để làm, lá gan của con cũng lớn thật, vậy mà lại giấu chúng ta lâu như vậy.” Bà cụ vẫn có chút không yên lòng, bà ta kiên quyết phản đối.Giang Trường Hải thấy mẹ mình như vậy, dứt khoát tiêm một liều thuốc mạnh.“Mẹ, mẹ yên tâm đi, không có chuyện gì thật mà. Thật ra việc con làm chuyện đầu cơ trục lợi này lão nhị và lão tam cũng đã biết rồi, hai chú ấy đều ủng hộ con, trước đây chúng con còn cùng nhau làm vài vụ làm ăn, con dẫn dắt hai chú ấy kiếm được không ít tiền đó.”“Cái gì? Lão nhị lão tam cũng càn quấy với con?” Bà cụ nghe vậy thì lại càng kinh ngạc.Bà ta vẫn luôn cho rằng trong nhà chỉ có một mình thằng cả to gan, cái gì cũng dám làm, không ngờ rằng lão nhị và lão tam cũng theo thằng cả làm chuyện đầu cơ trục lợi này.Mấy, mấy đứa này. Vậy mà lại cấu kết với nhau lừa gạt hai vợ chồng bà ta.Bà cụ nghĩ đến những chuyện này, nhất thời tức giận hung hăng đánh Giang Trường Hải mấy cái.“Các con, các con lại dám làm chuyện như vậy. Các con muốn mẹ và cha con tức chết đúng không?” Bà cụ tức giận đến ôm ngực thở dốc.Mấy đứa con trai cứng cáp rồi, không nghe lời nữa, bà ta nói gì bọn họ cũng không nghe.“Mẹ, mẹ đừng kích động.” Giang Trường Hải thấy mẹ mình như vậy, sợ bà ta tức giận đến xảy ra chuyện gì nguy hiểm, ông vội vàng khuyên nhủ.Úc Thừa vẫn luôn đứng ở một bên thấy bà cụ tức giận như vậy, cũng lên tiếng khuyên can: “Bà Giang, bà đừng nóng giận. Thực ra chú Giang nói cũng đúng, nước ta sắp có chính sách mới rồi, sau này sẽ không còn hạn chế lưu thông hàng hóa nữa, rất nhiều thành phố duyên hải đã đạt đến trình độ mua bán tự do rồi. Bà yên tâm đi, chú Giang sẽ không có việc gì đâu.”Bà cụ nghe Úc Thừa nói vậy, lập tức khỏe lại. Bà ta ngồi thẳng dậy, có chút căng thẳng hỏi lại lần nữa: “Úc Thừa, cháu nói thật sao? Sau này nhà nước sẽ không quản chuyện này nữa?”Úc Thừa đến từ thủ đô, thủ đô là nơi nào? Đây là nơi chủ tịch nước sống, hơn nữa nhà cậu có tiền như vậy, lời cậu nói chắc chắn là thật.“Thật ạ. Bà Giang, bà yên tâm đi, sau này làm ăn kinh doanh sẽ hợp pháp.” Úc Thừa khẳng định.“Được, tốt quá rồi. Có lời này của cháu thì bà cũng yên tâm.” Có được sự khẳng định của Úc Thừa, bà cụ lúc này mới thở ra một hơi, yên tâm trở lại.Giang Trường Hải thấy mình nói một hồi lâu cũng không dễ dàng bằng hai câu của Úc Thừa, bất đắc dĩ thở dài.Nói chuyện chính xong, Tô Uyển Ngọc thấy cũng không còn sớm nữa, dứt khoát không nấu cơm mà dẫn mọi người đến tiệm cơm quốc doanh ăn bữa trưa.Giang Miên Miên ăn xong quay về nhà ngủ một lúc, sau đó lại đến trường làm bài thi.Cô thi xong quay về nhà, bà cụ cũng đã làm xong cơm tối.Vì có Úc Thừa đến đây nên cơm tối được chuẩn bị rất phong phú, cả nhà cười cười nói nói ăn cơm tối xong liền ngồi trên sofa trong phòng khách xem ti vi.Trong lúc này, bà cụ đi vào nhà vệ sinh một chút. Sau khi bà ta quay lại, bà ta lấy một ít tiền giấy nhét vào trong tay Giang Miên Miên.“Miên Miên, ngày mai cháu phải đến Hương Thành rồi, bà cho cháu năm mươi đồng. Đến Hương Thành thấy thích cái gì thì cứ mua cái đó, đừng tiếc tiền.” Bà cụ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Giang Miên Miên dặn dò.

Bạn cần đăng nhập để bình luận