Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 301. Kiếm tiền vì vợ và con gái

Tôn Lệ Hà nghe xong, tâm trạng trở nên vui vẻ.
Bà ta không chiếm được lợi từ anh cả, nhưng mỗi tháng cha mẹ chồng có thể moi từ gã keo kiệt này năm đồng cũng không tệ.
Qua một năm có thể kiếm được cả sáu mươi đồng.
Hai ông bà thương Chí Văn Chí Võ như vậy, bà ta có thể để hai đứa trẻ đến trước mặt ông bà nội làm nũng, khóc nhè, còn sợ không moi được thứ tốt từ tay hai ông bà sao?
Bà cụ thấy thái độ của Giang Trường Hải kiên định, biết là có ép nữa cũng vô dụng.
Bà ta nhìn Tô Uyển Ngọc đứng một bên không nói gì, lùi một bước nói: “Thằng cả, các con muốn ăn ở kí túc cũng được, nhưng chỉ con và Miên Miên có thể ăn. Vợ con ngày nào cũng ở nhà không làm việc đã là hưởng phúc rồi, không thể lên trấn ăn cơm nữa.”
Trong lòng bà cụ, Giang Trường Hải là con trai của mình, lại là công nhân trong xưởng, sau này có thể kiếm được nhiều tiền nên ăn ngon một chút cũng phải.
Giang Miên Miên là cháu gái của bà ta, có thể kiếm học bổng về, còn là tiểu thần đồng có thể khiến bà nở mày nở mặt trong thôn, đi theo thằng cả ăn cơm cũng là đúng.
Nhưng Tô Uyển Ngọc không làm gì cả, là một đứa con dâu chỉ biết ăn ngon lười làm phá của, vậy mà còn muốn ngày nào cũng đi theo ăn ngon. Đừng có hòng!
“Không được, cả nhà ba người chúng con không thể tách ra.”
Giang Trường Hải trả lời không chút nghĩ ngợi: “Con kiếm tiền chính là để vợ con con muốn ăn gì thì ăn đó, muốn mua gì thì mua đó.”
Vẻ mặt và giọng nói của ông tỏ vẻ điều này rất đương nhiên, khiến cho Triệu Tiểu Quyên không biết đã ra xem náo nhiệt từ lúc nào không kìm được mà nhìn về phía Tô Uyển Ngọc, rất hâm mộ sự may mắn của bà.
Không nói những cái khác, chỉ nói về thân phận làm chồng, anh cả là người đàn ông chiều vợ nhất mà bà ta từng gặp.
Chị dâu không cần nói gì cả, không cần làm gì cả, anh cả đứng ở phía trước giải quyết hết mọi khó khăn, sợ rằng chị dâu sẽ chịu ấm ức.
Tôn Lệ Hà lại càng ghen tị vô cùng. Bà ta vẫn luôn không thân thiết với người chị dâu này. Ngoại trừ coi thường đối phương thích ăn ngon lười làm ra, cũng là vì ghen tị đối phương có người đàn ông yêu thương bảo vệ mình như vậy.
Ngay cả Đại Nha mười bốn tuổi nghe xong lời này cũng rất ngưỡng mộ bác gái có thể gả cho một người đàn ông yêu thương vợ như bác cả.
Vài năm nữa cô bé cũng phải bàn chuyện cưới gả rồi, nếu như nhà trai có thể đối xử tốt với cô bé bằng một nửa bác cả đối xử tốt với bác gái, cô bé cũng đã rất thỏa mãn rồi.
Trương Quế Hoa lại tức giận mà mắng chửi: “Giang Trường Hải, con đúng là đồ vô ơn. Mẹ uổng công nuôi dưỡng con nhiều năm như vậy, con báo hiếu mẹ thế này hả? Đúng là có vợ thì quên mẹ. Bây giờ con vì vợ con mà ngay cả mẹ cũng không cần nữa đúng không?”
“Mẹ, chúng ta có thể nói lý một chút được không? Con không hiếu thuận với mẹ bao giờ, không phải con mới cho mẹ và cha năm đồng sao? Năm đồng này mẹ và cha con muốn mua gì ăn mà không được?” Vẻ mặt Giang Trường Hải rất oan uổng phản bác.
Trương Quế Hoa nhìn năm đồng còn chưa cầm nóng tay, sắc mặt tốt hơn không ít, nhưng trong lòng vẫn chưa quá vừa ý.
Bà ta cảm thấy con trai đối xử với Tô Uyển Ngọc quá tốt, sớm muộn gì cũng khiến cô ta trèo lên đầu tác oai tác quái.
Nhưng thằng cả lại giống như mụ mị cả đầu óc, bà ta nói gì cũng không vào đầu, thật đúng là tức muốn chết.
Lúc này, Giang Đại Sơn ở trong phòng đã nghe thấy toàn bộ cau mày, chầm chậm từ trong phòng đi ra.
“Được rồi, đêm hôm mà ồn ào cái gì vậy? Để người khác nghe thấy còn tưởng nhà chúng ta bị làm sao. Không phải chỉ là không về ăn cơm thôi sao, có mỗi chút chuyện này, cứ làm theo lời thằng cả đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận