Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 289. Đặc biệt đồ sộ

Chiêu Đệ thấy vậy, cũng không lên tiếng làm phiền, nhìn chằm chằm bút chì bút máy đầy hộp và hộp văn phòng phẩm mà Giang Miên Miên để trên bàn.
Sau đó nghĩ đến trong cặp sách cũ của mình chỉ đặt lẻ loi một cây bút chì, trong lòng không tránh khỏi lại sinh ra một ít tâm trạng ghen tỵ và không cam lòng.
Tam Nha chỉ có một đôi tay, có thể sử dụng nhiều bút như vậy sao?
"Bạn học Giang Miên Miên, con đang làm gì thế?"
Lúc này, đột nhiên Tô Uyển Ngọc xuất hiện ở cửa lớp, bà muốn cho Giang Miên Miên một bất ngờ, cố ý đi đến cửa mới lên tiếng.
"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?" Giang Miên Miên thấy mẹ thì hết sức kinh ngạc.
"Mẹ tới đón con."
Tô Uyển Ngọc dịu dàng cười, nhưng sau khi thấy Chiêu Đệ ở bên cạnh con gái thì trong nháy mắt đã không còn cười nữa, nhưng rất nhanh bà đã khôi phục lại bình thường: "Chiêu Đệ, cháu cũng ở đây à."
"Bác gái cả." Chiêu Đệ ngoan ngoãn chào hỏi.
"Ừ."
Tô Uyển Ngọc gật đầu một cái, dịu dàng nói: "Bác đến đón Miên Miên đi lên trấn, cháu về nhà trước đi, nếu về chậm một chút, sẽ không kịp giờ cơm. Đúng rồi, cháu trở về nói một tiếng với bà nội cháu, mẹ con bác sẽ trực tiếp ăn ở nhà ăn của bác cả cháu, cơm tối cũng không về ăn."
Chiêu Đệ thấy hai người không có ý muốn dẫn mình theo, mặc dù trong lòng có chút không vui nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu: "Cháu đã biết, bác gái cả."
Sau đó cõng cặp của mình lên, bóng dáng lẻ loi đi ra ngoài.
Quả nhiên một nhà bác cả không coi cô ta là người thân, đi nhà ăn cũng không muốn dẫn cô ta theo, trong khi một đứa bé gái như cô ta lại ăn không được bao nhiêu.
Chờ sau khi Chiêu Đệ rời đi, Tô Uyển Ngọc làm như lơ đãng hỏi: "Miên Miên, mới vừa rồi con và Chiêu Đệ đang làm gì vậy?"
Giang Miên Miên nói: "Không có gì, Chiêu Đệ đến tìm con về nhà cùng, con bảo em ấy cứ về nhà với đám anh cả đi, em ấy nói phải đợi con cùng về."
"À, vậy chúng ta cũng đi thôi." Vẻ mặt Tô Uyển Ngọc không thay đổi, nhưng trong lòng lại có chút căng thẳng.
Không hiểu nổi tại sao Chiêu Đệ cứ dính lấy Miên Miên như vậy?
Từ sau khi anh Hải nói về sự khác thường của Chiêu Đệ, bà cũng cố ý cẩn thận quan sát Chiêu Đệ, sau đó sợ hãi phát hiện đối phương thật sự sẽ thỉnh thoảng có ánh nhìn thù hằn căm ghét đối với ông bà nội và phòng ba.
Mặc dù đối xử phòng lớn rất bình thường, nhưng bà vẫn không yên tâm để Chiêu Đệ tiếp xúc với con gái, ai biết con bé đó có đột nhiên nổi điên hay không!
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng bà rất sợ hãi.
Trở về bà phải thương lượng với anh Hải một chút, nhìn thử xem có thể để Miên Miên chuyển đến tiểu học trong trấn học hay không, cố gắng hết sức cách xa Chiêu Đệ có chút tà môn kia!
Chiêu Đệ buồn rầu đi về nhà, trên đường đi thấy hai đứa bé trai Chí Văn Chí Võ cũng không chào hỏi, tự đi về phía trước.
Lại đi một lát, xa xa cô ta thấy được Thẩm Thanh Minh học lớp ba ở thôn bên cạnh, trong lòng đột nhiên nghĩ gì đó, nhanh chóng đuổi theo.
"Anh Thẩm ơi, chúng ta cùng nhau về nhà đi." Chiêu Đệ cười ngọt ngào với cậu.
Thẩm Thanh Minh thấy Chiêu Đệ, sửng sốt một chút, hình như không hiểu tại sao cô bé này lại nhiệt tình với mình như vậy, nhưng cũng gật đầu một cái nói: "Được."
Thẩm Thanh Minh có chút ấn tượng đối với Chiêu Đệ, mặc dù bọn họ không cùng thôn, nhưng hai thôn cách gần, cũng quen biết lẫn nhau.
Mà sở dĩ Chiêu Đệ muốn đi cùng với Thẩm Thanh Minh, cũng bởi vì cô ta biết mẹ của Thẩm Thanh Minh là thanh niên tri thức đến từ thành phố, sau đó rất nhanh sẽ trở về dẫn theo cậu và cha cậu về thành phố hưởng phúc.
Chiêu Đệ nhớ rất rõ ràng, mỗi lần người nhà họ Thẩm trở về, ăn mặc đều rất gọn gàng xinh đẹp.
Sau đó có xe con, bọn họ liền lái xe con về, làm cho toàn bộ thôn vây xem, đặc biệt đồ sồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận