Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 564 - Có quỹ tiền riêng



“Mẹ, mẹ không cần phải cho con tiền, con có tiền rồi.” Giang Miên Miên vỗ túi áo đắc ý nói.Thường ngày tiền tiêu vặt mà cha mẹ cho cô không dùng bao nhiêu, bây giờ trong tay cô vẫn còn một khoản tiền không ít.Tô Uyển Ngọc cũng biết con gái mình có quỹ tiền riêng nên gật đầu: “Được rồi, vậy trưa hai người ăn món ngon một chút, đừng tiếc tiền.”“Dạ, con biết rồi, đúng rồi mẹ ơi, nếu như lát nữa Vương Lợi bọn họ có đến đây thì mẹ nói với họ một tiếng nhé.” Giang Miên Miên nhớ đến việc Lý Lan và Vương Lợi lát nữa sẽ đến nhà mình làm bài tập, nhắc nhở nói.“Vương Lợi hai ngày này không sang đây đâu, người nhà bên nội của cậu ta đến đón cậu ta đi rồi.” Chuyện này là khi sáng nay bà ra ngoài đổ rác nhìn thấy mẹ của Vương Lợi nghe mẹ của Vương Lợi nói.Giang Miên Miên nghe vậy gật gật đầu, cô nắm lấy bàn tay to của Úc Thừa, háo hức nói: “Vậy thì được, mẹ, con và anh Úc đi nhé.”Tô Uyển Ngọc thấy Úc Thừa chỉ mặc một cái áo khoác da đã định ra ngoài, vội vàng nói: “Này, Úc Thừa, cháu chờ một chút, đây là áo bông dì may cho chú Giang của cháu, chú ấy chưa mặc lần nào, cháu mặc vào trước đi, bên ngoài lạnh như vậy mà cháu chỉ mặc cái áo khoác da thế này không được đâu, mỏng manh quá, đừng để bị cảm lạnh.”“Cảm ơn dì Uyển.” Tuy Úc Thừa không sợ lạnh, nhưng cũng không từ chối ý tốt của Tô Uyển Ngọc, cậu cầm lấy áo bông nghe lời mặc vào người.Giang Miên Miên đứng bên cạnh che miệng, lén cười trên nỗi đau của người khác.Úc Thừa xoa xoa đầu cô, tay trái cậu nắm lấy tay Giang Miên Miên, tay phải cầm theo một cái túi lớn, bên trong đựng đủ các loại nguyên liệu tivi, hai người cùng nhau đến nhà của Lý Lan.Bà Lý thấy Giang Miên Miên và Úc Thừa đến, liền niềm nở đón tiếp nói: “Chao ôi, Miên Miên đến rồi, mau vào nhà, đây là Úc Thừa phải không, lại cao lớn và đẹp trai hơn nữa rồi, nào, nào, mau vào đi.”“Bà Lý.” Úc Thừa lễ phép gọi.“Ồ, ngoan lắm.” Bà Lý quan sát Úc Thừa.Giang Miên Miên tươi cười nhìn bà Lý, sau đó mới giải thích lý do mình đến đây: “Bà Lý, cháu và anh Úc có việc cần ra ngoài, cháu muốn mượn xe đạp nhà bà để chạy có được không?”“Được chứ, tất nhiên là được rồi, xe đạp để trong nhà kho, lại đây, để bà đẩy ra cho các cháu.” Bà Lý dứt lời liền đi đẩy xe đạp.Giang Miên Miên và Úc Thừa cũng nhanh chóng theo sau.Lý Lan vừa tắm rửa xong bước ra khỏi phòng tắm, qua khung cửa sổ cô bé nhìn thấy Giang Miên Miên và Úc Thừa đến mình, liền vội vàng chạy ào ra: “Miên Miên, anh Úc, hai người sao lại đến đây?”“Chị Lan Lan, em và anh Úc có việc phải ra ngoài nên đến mượn xe đạp.” Giang Miên Miên giải thích.“À, hai người đi đâu thế? Thời tiết như thế này mà chạy xe đạp thì lạnh biết bao chứ?" Lý Lan quan tâm hỏi.“Có chút việc phải ra khỏi trấn một chuyến, không sao đâu, chị Lan Lan, chị không cần lo lắng, bọn em mặc quần áo rất dày, chị xem em nè, mặc nhiều như này.” Giang Miên Miên vừa nói còn vừa quay một vòng 360 độ đủ mọi phía trình diễn bộ áo bông trên người của mình.Đang lúc nói chuyện thì bà Lý đã đẩy chiếc xe đạp ra, Úc Thừa bước tới nhận xe, nhẹ nhàng cảm ơn: “Cảm ơn bà Lý.”“Ôi chao, không cần cảm ơn, cần thì cứ đến đây lấy, gia đình bà cũng không chạy nhiều.” Bà Lý cười haha nói.“Bà Lý, chị Lan Lan, vậy bọn em đi trước đây.” Giang Miên Miên vẫy tay chào họ và nói.“Được, chạy xe chậm thôi, chú ý an toàn.” Bà Lý căn dặn.Úc Thừa nhấc đôi chân dài của mình bước lên xe, cậu hơi nghiêng xe về phía Giang Miên Miên, ra hiệu cho cô lên xe.

Bạn cần đăng nhập để bình luận