Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 992 - Gặp nhau, nhận ra và ở chung



Phương Trí Viễn nghe thấy tiếng chuông cửa, vội vàng chạy đến mở cửa.Mở cửa ra liền nhìn thấy một quý bà ăn mặc tinh xảo và hai đứa trẻ đang đứng ở cửa, anh bèn mỉm cười nhìn hai đứa nhỏ sau đó vươn tay với Giang Trường Phụng: “Chào cô, cô Giang, tôi là Phương Trí Viễn, cậu của Úc Thừa.”“Chào cậu Phương, tôi là cô út của Miên Miên, Giang Trường Phụng.” Giang Trường Phụng cũng vươn tay ra, hai người nhẹ nhàng bắt tay xã giao.“Mọi người mau vào nhà, thật là phiền phức cho cô rồi, còn bắt cô phải đích thân đưa hai đứa nhỏ về.” Phương Trí Viễn tránh qua một bên để lối cho hai người đi vào.“Không sao đâu, đây là việc mà tôi nên làm.” Giang Trường Phụng cười nói.Bước vào phòng, Phương Trí Viễn nhiệt tình rót nước, lấy trái cây cho Giang Trường Phụng.“Anh Phương, anh khoan vội đã, lần này tôi tới đây chủ yếu là muốn cảm ơn đoạn thời gian này anh đã chăm sóc cho bé Miên Miên của chúng tôi.” Giang Trường Phụng khách sáo nói.“Cô Giang, cô cũng quá khách sáo rồi đó, tôi luôn xem Miên Miên như cháu gái của mình, hơn nữa lúc trước khi ở Nội Lục, anh Giang và mọi người đối xử với tôi rất tốt, tôi cũng thật lòng xem họ như người nhà của mình.” Phương Trí Viễn nhẹ nhàng nói.Buổi chiều lúc đi dạo phố, Giang Miên Miên đã nói hết tất cả mọi chuyện trong nhà với Giang Trường Phụng không chừa một cắt, chuyện sâu xa của Phương Trí Viễn với nhà bọn họ, cô đã biết tỉ mỉ hết.Nhưng cô là cô ruột của Giang Miên Miên, vẫn cần phải tự mình qua cảm ơn mới tốt.Hai người lại ngồi nói chuyện một lúc, Giang Trường Phụng thấy thời gian không còn sớm nữa, lúc này mới đứng dậy nói tạm biệt.“Anh Phương, Miên Miên, tiểu Thừa, thời gian không còn sớm nữa, tôi phải về trước.” Giang Trường Phụng nói với mấy người.“Được, cô Giang đi về cẩn thận.” Phương Trí Viễn đứng dậy tiễn khách.“Cô út, sáng mai gặp lại.” Giang Miên Miên ngoan ngoan vẫy tay với Giang Trường Phụng.Sau khi tiếp xúc qua buổi chiều hôm nay, Giang Miên Miên rất thích người cô út vừa dịu dàng vừa chu đáo này của mình.“Ngày mai gặp, Miên Miên.” Giang Trường Phụng vẫy tay trả lời.Cô biết qua mấy ngày nữa Giang Miên Miên phải trở về Nội Lục rồi, cảm thấy rất không nỡ nên muốn trong đoạn thời gian ngắn ngủi này cần phải ở chung nhiều hơn với đứa cháu gái nhỏ này.Cho nên lúc nãy khi ăn cơm, cô đã hẹn xong xuôi với con bé là ngày mai phải đưa con bé ra ngoài chơi, lúc nãy cũng đã nói qua với Phương Trí Viễn.Phương Trí Viễn cũng rất thấu hiểu tâm trạng của Giang Trường Phụng nên đương nhiên là không có ý kiến gì.Giang Trường Phụng lưu luyến nhìn Giang Miên Miên, sau đó mới rời khỏi nhà họ Phương.Thực ra cô cũng rất muốn dẫn Giang Miên Miên về nhà mình ở, nhưng mà khi nghĩ đến những chuyện bực mình trong nhà lại sợ dọa đến con bé, cuối cùng đành quyết định gửi nó đến nhà họ Phương ở.Giang Miên Miên chạy khắp cả buổi chiều cũng mệt sắp chết, cô nhìn đóng túi đồ mua sắm lúc chiều được đặt dưới đất, trong lòng vừa thoả mãn vừa mệt mỏi.Cô út đối với cô đúng là quá hào phóng, mới gặp lần đầu đã mua cho cô nhiều đồ như vậy.“Sao vậy? Miên Miên, mệt sao?” Phương Trí Viễn thấy cô ngồi phát ngốc trên ghế sofa bèn nhẹ giọng hỏi.“Vâng ạ, cháu hơi mệt chút. Cậu Phương, chiều nay ba người chúng con chạy vòng vòng hết cả buổi chiều trong trung tâm thương mại đó chú.” Giang Miên Miên làm nũng nói.“Vậy à, vậy lát nữa đi ngâm chân rồi ngủ sớm chút, ngày mai còn phải ra ngoài đó.” Phương Trí Viễn vô cùng chu đáo nói.“Vâng ạ, cháu xách đống đồ này vào trước, không mở ra xem nữa, ngâm chân xong cháu sẽ đi ngủ sớm.” Giang Miên Miên nói xong, cô và Úc Thừa bèn chuyển đóng đồ này đến phòng của mình.Sau khi ngâm chân xong, cô nằm lẳng lặng trên giường rồi ngủ luôn.Mà ở phòng sách bên kia, Úc Thừa đang kể chuyện hai cô cháu Giang Miên Miên gặp nhau, nhận ra nhau và ở chung như thế nào với Phương Trí Viễn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận