Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 630 - Hương vị ngọt ngào



Đợi khi rửa tay xong, sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, Giang Miên Miên liền không kịp đợi mà chạy tới phòng bếp, lấy bánh ngọt hồi sáng cô làm ra, đặt ở chính giữa nhất của bàn.“Tang tang tang tang, những người thân và bạn tốt của em ơi, đây là bánh sinh nhật em tự làm đó.” Giang Miên Miên cực kỳ có cảm giác nghi thức nói.Mọi người thấy bánh ngọt trắng sữa đẹp đẽ trên bàn, tất cả đều kinh ngạc trợn to mắt.“Miên Miên, đây là cái gì thế? Nhìn đẹp quá đi.” Trương Quế Hoa vẻ mặt đầy yêu thích mà chỉ vào bánh kem bơ tinh xảo, đẹp đẽ hỏi.Những người đang ngồi khác cũng tò mò nhìn Giang Miên Miên, chờ cô trả lời.“Thưa bà, đây gọi là bánh sinh nhất, là bánh mà người nước ngoài ăn khi sinh nhật ạ, là con tự làm, lát nữa mọi người nếm thử chút xem, ăn có ngon không.” Giang Miên Miên ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, mặt mày hớn hở giới thiệu cho mọi người.Trương Quế Hoa nhìn cái bánh sinh nhật, vừa liếc Giang Miên Miên đang mặt mày hớn hở mà khen: “Con làm? Cháu gái ngoan, con thật là giỏi quá đi, lại còn biết làm cả bánh ngọt.”Tôn Lệ Hà nhìn bánh ngọt mà Giang Miên Miên làm, bà ta vỗ tay, cực kỳ khoa trương nói: “Miên Miên à, đứa nhỏ nhà con thật sự thông minh quá đi, không chỉ học giỏi mà ngay cả bánh ngọt nước ngoài con cũng biết làm, đứa nhỏ nhà con chắc chắn là đến nhà họ Giang để báo ơn đây mà.”Tôn Lệ Hà thấy Giang Miên Miên quen biết nhiều thiếu niên gia thế không tầm thường như vậy, trong lòng đã xem cô thành cầu nối rồi.Bà ta quyết định phải tạo quan hệ tốt với cô cháu gái này, để sau này cô có chuyện gì tốt thì nhớ tới nhà bà ta, sau này cũng nâng đỡ Chí Văn, Chí Võ, bây giờ có cơ hội thì bà ta phải khen cô một trận ra trò.“Đúng vậy đó Miên Miên, đứa nhỏ nhà con thật quá giỏi đi, bánh ngọt đẹp mắt như vậy, sao mà con làm được thế?” Bà cụ Trương cũng cười ha hả khen ngợi.Những người khác của nhà họ Giang cũng rối rít hùa vào khen, mấy đứa nhỏ tụm đầy về phía cái bánh, hít hít cái mũi nhỏ, dùng sức ngửi lấy hương vị ngọt ngào.“Miên Miên ơi, cái bánh ngọt này thơm quá à.” Chí Văn ngửi một chút, thèm thuồng nói.“Đúng vậy đó Miên Miên, khi nào thì tụi mình ăn bánh ngọt vậy?” Bây giờ Chí Võ sắp không thể chờ được rồi.Những đứa trẻ khác cũng đều trông ngóng mà nhìn bánh kem bơ, đồ ăn ngọt luôn có sức hấp dẫn mãnh liệt với đám con nít, ngay cả món ăn thịt trên bàn cơm cũng không hấp dẫn được chúng.Ngay cả những thiếu niên tới từ thủ đô như đám người Úc Thừa, Đường Lâm khi thấy bánh ngọt đẹp đẽ, mới lạ như vậy cũng cảm thấy có hơi bất ngờ.Giang Miên Miên nhìn hai cậu trai gấp như vậy, cô vỗ Chí Văn gần mình nhất an ủi: “Đừng có gấp, tụi mình ăn cơm trước, cơm nước xong thì tụi mình lại ăn bánh ngọt.”“Được rồi.” Chí Văn, Chí Võ bất đắc dĩ gật đầu, trong lòng thầm quyết định lát nữa sẽ ăn thịt ít hơn một chút, chừa bụng để ăn cái bánh ngọt chưa từng thấy này.Mà Giang Trường Hải cũng đã lấy rượu ngon ông cất kỹ ra, đặt trước bàn của cha ông, cười ha hả nói: “Cha, đây chính là rượu ngon mà con đi xe đến Hải Thành mua về, lát nữa cha nếm thử xem, có thể không giống với rượu nhà chúng ta.”“Được đấy, vậy cha nếm thử xem, ừ, chỉ là độ rượu có hơi thấp.” Giang Đại Sơn cầm bình rượu kia lên, híp mắt nhìn nhãn hiệu.“Cha, cha đừng có thấy độ rượu này thấp, cái thứ đồ chơi này khi uống vào, tác dụng cực chậm.” Giang Trường Hải đã từng uống một lần, ông nhắc nhỏ.Trước khi ăn cơm, trước tiên tất cả mọi người chúc mừng sinh nhật Giang Miên Miên, sau khi đợi Giang Đại Sơn động đũi thì những người khác mới bắt đầu ăn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận