Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1108 - Không thể tưởng tượng nổi



Giang Miên Miên cười hào phóng lại khôn khéo: “Cảm ơn phó huyện trưởng đã khen ngợi, em sẽ tiếp tục cố gắng học tập, ra sức sau này làm vẻ vang, vinh dự cho huyện ta.”“Ha ha, tốt, đứa bé ngoan, có chí khí, nào, đây là phần thượng huyện chúng ta thưởng cho em, một ngàn tiền học bổng, dùng để mua sách, mua thực phẩm dinh dưỡng, sau này tiếp tục cố gắng nhé.” Phó huyện trưởng hiền hòa nhìn Giang Miên Miên, dặn dò.“Cảm ơn phó huyện trưởng, em biết rồi ạ.” Giang Miên Miên khôn khéo đáp lại.Mấy người vừa nói vừa đi vào trong sân, người ngồi trong sân chờ ăn tiệc thấy phó huyện trưởng và mấy vị lãnh đạo trong huyện đều tới, rối rít đứng lên, nhiệt tình chào hỏi.“Chào các vị lãnh đạo!”“Ừm, chào mọi người, các hương thân đừng câu nệ, hôm nay chúng ta chính là tới chúc mừng trạng nguyên thi đại học đã đạt được kết quả tốt, cũng là đến ăn mừng để được dính chút may mắn giống mọi người cả thôi, cho nên mọi người cũng đừng coi chúng tôi là lãnh đạo mà đối xử, mọi người nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.” Phó huyện trưởng nhìn mọi người câu nệ như thế, giọng điệu thân thiết nói.“Được, chúng tôi đều nghe theo lãnh đạo, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.” Tất cả mọi người nghe theo lời phó huyện trưởng, mặt tươi cười ngồi lại xuống.Sau khi đưa mấy vị lãnh đạo đến bàn chủ trong nhà ngồi xuống, hai người vừa mới tới cửa đã nhìn thấy thầy Phương.Thầy Phương của trường Trung học Số 2 ở thành phố, cách đây rất xa, thầy ấy có tới trễ chút.“Trường Hải, Miên Miên, chúc mừng, chúc mừng nhé, trạng nguyên đại học đạt điểm tuyệt đối, mấy năm nay ở nước Hoa chúng ta cũng chẳng có mấy ai đâu.” Thầy Phương nhìn Giang Miên Miên, trong mắt đầy vẻ vui mừng, yên tâm và kiêu ngạo.Học sinh ưu tú như vậy, là do thầy ấy dạy dỗ đó!“Chào thầy Phương, học trò không cô phụ sự kỳ vọng của thầy, đã đạt được thành tích tốt.” Giang Miên Miên nhìn thầy Phương, cười rạng rỡ nói.“Tốt, tốt, Miên Miên, thầy cũng biết em nhất định có thể làm được mà.” Thầy Phương vỗ vỗ bả vai Giang Miên Miên, khuôn mặt đầy vẻ tự hào.“Thầy Phương, em có được thành tích như hôm nay đều là do thầy dạy dỗ tốt.” Giang Miên Miên khiêm tốn nói.“Ha ha, tốt lắm, Miên Miên, em cũng đừng đội mũ cao cho thầy nữa (tâng bốc), tự thầy có bao nhiêu phân lượng thì bản thân thầy vẫn biết rõ ràng, em có được thành tích như hôm nay, vẫn là dựa vào cái đầu nhỏ của em và sự cố gắng của chính bản thân em mới có được, nào, đây là ba ngàn tiền học bổng trường chúng ta cho em, còn có năm ngàn tiền học bổng của thành phố thưởng, tổng cộng là tám ngàn, các em đếm xem.” Thầy Phương lấy hai xấp tiền thật dày từ trong túi công văn ra, đưa cho Giang Miên Miên.Giang Miên Miên cũng không ngờ tới trường học và thành phố lại hào phóng như thế, trực tiếp thưởng cho cô nhiều tiền như vậy.Sau khi cô nhận lấy tiền, nụ cười trên mặt cũng càng thêm rạng rỡ: “Cảm ơn thầy Phương, cảm ơn sự ghi nhận của những lãnh đạo trong thành phố đối với em.”“Không có gì, không cần cảm ơn, đây đều là em nên có được.” Thầy Phương sờ sờ đầu Giang Miên Miên, nét mặt đầy vẻ từ ái.Các hương thân tới ăn cỗ vẫn đang kinh ngạc còn chưa khôi phục như bình thường vì phó huyện trường và các vị lãnh đạo trong huyện tới thì đã nghe được học bổng thầy Phương nói.Từng người bọn họ đều trợn mắt há hốc mồm nhìn hai xấp tiền thật dày trong tay Giang Miên Miên kia, con người cũng không động.Ông trời của tôi ơi, đứa nhỏ Miên Miên này quá khủng khiếp!Cứ như vậy chỉ trong chốc lát đã được chín ngàn tiền thưởng.Ai yo, thật là không thể so với, không thể nhìn, không thể tưởng tượng nổi, sự chênh lệch giữa người và người này sao lại lớn như thế chứ?Bọn họ còn đang buồn rầu vì học phí của con nhà mình thì người ta đã tự đi học mà kiếm được số tiền cho nửa đời sau luôn rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận