Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 257. Núi lở

“Không chỉ có thế thôi đâu. Con bé có thể tìm người yêu trên thành phố, sau này sẽ là người thành phố. Tới khi đó cả nhà Quế Hoa sẽ vào phố hưởng thụ hết cả.”
Đám người tôi một câu, cô một câu, cứ thế vây quanh Giang Miên Miên khen không ngớt lời.
Về phần hai cậu nhóc Chí Văn, Chí Võ thì đã chạy đi tìm con cái nhà họ hàng chơi hết rồi.
Trước kia hai cậu nhóc từng đi cùng Trương Quế Hoa tới đây mấy lần nên có quen biết mấy đứa nhỏ cùng tuổi.
Đang nói thì đột nhiên con dâu cả nhà họ Trương sụt sịt nói một câu: “Quế Hoa, may là hôm qua bọn em không tới sớm đấy. Nếu hôm qua tới thì có khi gặp phải núi lở rồi. Có hai người xui xẻo bị đá chôn, chờ tới khi có người phát hiện thì đã không còn thở nữa.”
Trương Quế Hoa nghe vậy, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.
Bà ta nhớ tới lời Chiêu Đệ nói hai hôm trước, xem ra đúng là có thần tiên phù hộ con nhóc này thật.
Giang Miên Miên cũng không tin nổi. Mưa to nhiều ngày như vậy, núi lở đất là chuyện thường thôi. Nhưng Chiêu Đệ lại có thể đoán trước nguy hiểm sớm vậy thì rất ảo diệu.
Mà cô lại cảm thấy kịch bản này hơi quen, không phải mấy tình tiết hay xuất hiện trong tiểu thuyết à?
Thế là vội gọi hệ thống trong đầu: “Hệ thống, hệ thống, ngươi có chắc Chiêu Đệ không phải người xuyên không không?”
Hệ thống: “Chắc chắn, cô ta không phải người xuyên không.”
Giang Miên Miên vẫn cảm thấy mọi chuyện quá trùng hợp. Cô suy nghĩ một lát rồi hỏi câu khác.
Giang Miên Miên: “Vậy Chiêu Đệ có phải người trùng sinh không?”
Câu hỏi này làm hệ thống hơi do dự một lát mới đáp: “Không loại trừ khả năng này.”
Giang Miên Miên nghe xong, cùng thầm hít vào một hơi.
Ai da, hơi đáng sợ rồi đó!
Nhà họ Giang là vùng linh thiêng nước độc gì vậy trời? Cả nhà không chỉ có một người xuyên không, còn có cả một người trùng sinh nữa.
Nhưng mà cũng không thể vì vậy mà xác định Chiêu Đệ trùng sinh được, lỡ như cô ta có thần tiên phù hộ thật thì sao?
Mặc dù trong lòng hai bà cháu đều có suy nghĩ riêng, nhưng không ai biểu hiện ra ngoài.
Cả một nhà đông người ăn cơm trưa, Trương Quế Hoa lại ngồi nói chuyện cùng cha mẹ mình một lát nữa.
Thấy sắc trời không còn sớm, sợ trời tối sẽ không thấy đường, thế là bà ta không dám ở lại lâu, vội vàng trở về nhà.
Nhà họ Giang, từ sau bữa cơm trưa, Chiêu Đệ vẫn cứ sốt ruột không yên.
Cô ta vừa làm việc vừa nhìn ngó ra ngoài.
Bởi vì có biến số là Giang Miên Miên, nhà họ Giang hiện tại có hơi khác nhà họ Giang trong trí nhớ của cô ta. Vì vậy cô ta vẫn hơi lo lắng dòng sự kiện cũng sẽ thay đổi.
May mắn là bà cụ vừa về tới nhà đã vẫy tay gọi cô ta lại: “Chiêu Đệ lại đây, bà cho cháu kẹo ăn này.”
Chiêu Đệ thấy bà cụ có thái độ như vậy, cũng đủ hiểu mọi chuyện không thay đổi, cuối cùng cũng có thể yên tâm.
“Hôm nay chúng ta bình an trở về được là nhờ con bé Chiêu Đệ này cả đấy.” Dứt lời, Trường Quế Hoa còn hiền hậu xoa đầu Chiêu Đệ.
Chiêu Đệ không ngờ Trương Quế Hoa sẽ bỗng dưng làm hành động thân mật như vậy với mình. Cả người cô ta cứng nhắc, nhịn lại sự khó chịu trong lòng, mặc cho bà ta vuốt ve mình.
“Mẹ, mẹ nói thế là sao?”
“Mấy ngày trước con bé Chiêu Đệ có cản mẹ lại không cho đi sớm đấy không phải à? Hôm nay mẹ nghe mợ con bảo, con đường kia có xảy ra lở đất, hai người đi qua không tránh được bị đè bên dưới. Lúc đầu mẹ còn định đi vào hôm đó.”
Trương Quế Hoa thầm thấy may mắn, mới nghĩ đã sợ: “Nếu không phải có Chiêu Đệ cản lại thì sợ là mẹ sẽ gặp phải núi lở. May là chúng ta nghe lời nhắc nhở của Chiêu Đệ nên mới nhặt về một mạng.”
Người nhà họ Giang nghe thấy chuyện này, vẻ mặt đều kinh sợ. Nhất là Tôn Lệ Hà yêu con hơn yêu mạng lại càng sợ hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận