Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 470. Trong túi có tiền

Đi ra từ nhà Trình An, Giang Miên Miên lại nhận hai đơn đặt quần áo, trong túi cất bảy mươi đồng, mang theo chí lớn mà đi sang nhà tiếp theo
Bọn họ đi tới nhà thứ hai, nước da của đối phương hơi đen, Giang Miên Miên dùng vải màu xanh da trời làm váy cho bà ấy, sau khi mặc vào, nó làm tôn màu da của bà ấy rất nhiều.
Đối phương rất hài lòng với quần áo mà Giang Miên Miên làm, nhiệt tình kéo cô nói chuyện một hồi lâu, nếu không phải Giang Miên Miên nói cô phải vội giao hai bộ quần áo nữa thì đối phương đã giữ hai người lại ăn cơm rồi.
Khách hàng thứ ba đặt quần áo là một thiếu nữ nhỏ nhắn, xinh xắn, ngọt ngào, Giang Miên Miên làm cho cô ấy quần áo mang phong cách thiên về Nhật Bản, đối phương sau khi mặc vào trông vô cùng dễ thương.
Hai người tốn khoảng một giờ, giao xong tất cả quần áo cho bốn nhà.
“Hừ, mấy ngày nay mệt chết em rồi.” Vào phòng, Giang Miên Miên liền tựa vào ghế salon, thở phào một cái thật dài.
“Ai bảo em làm nhiều quần áo như vậy, nếu như em không có tiền, anh đây có thể cho, sao phải cậy mạnh, bây giờ đã biết mệt chưa.” Úc Thừa miệng cứng nhưng mềm lòng nói.
Mấy ngày nay nhìn Giang Miên Miên nằm dí ở trong phòng làm quần áo, cậu thật sự không biết cảm thụ gì.
Cậu không muốn để cho cô làm, nhưng cho dù cậu khuyên thế nào thì cô cũng không chịu nghe cậu, thật sự là một cô nhóc bướng bỉnh.
“Ôi trời, anh Úc, em đây không phải là thực hiện giá trị cuộc đời của em sao, anh xem, mấy dì và chị thích thiết kế của em cỡ nào, hơn nữa, bây giờ em có thể dựa vào bản thân kiếm tiền là một chuyện ghê gớm biết dường nào đó, anh chắc cũng cảm thấy tự hào vì em.” Giang Miên Miên ngẩng đầu, mặt đầy đắc ý nói.
“Được, em nói đúng, đứng lên, anh dẫn em đi xem căn cứ bí mật của anh.” Úc Thừa cũng không tranh luận với cô, mà đưa tay lôi cô từ trên ghế salon xuống.
“Hả? Căn cứ bí mật?” Giang Miên Miên vừa nghe liền hứng thú, cô trở tay lôi tay Úc Thừa đi ra ngoài.
Úc Thừa nhìn tính khí trẻ con của cô, bật cười: “Gấp cái gì, anh đạp xe chở em qua đó.”
“Dạ.”
Đạp khoảng ba mươi phút, tới nơi, là một trụ sở huấn luyện bỏ hoang.
“Quao, anh Úc, nơi này rất hẻo lánh, sao mà anh tìm được chỗ này vậy?” Giang Miên Miên tò mò hỏi.
“Khi còn nhỏ lúc chơi bắt trộm với bọn Trình An và Đường Lâm, đánh bậy đánh bạ thì phát hiện ra, khi đó cái căn cứ này vừa bị bỏ hoang không lâu, bên ngoài còn có một cái khóa lớn, bọn anh đem dây kẽm nhỏ từ nhà tới, Trình An còn đem kẹp tóc mới mua của chị họ cậu ấy tới, cạy thật lâu mới cạy được cái khóa đó ra.”
“Sau khi trở về, bởi vì Trình An lấy cái kẹp tóc chị cậu ấy thích nhất, bị chị cậu ấy đánh cho một trận, đi khập khiễng mấy ngày.”
Nhớ tới những ngày không bị trói buộc, gò bó kia, Úc Thừa nở nụ cười hoài niệm trên mặt.
Giang Miên Miên nghe được chuyện xấu hổ của Trình An, không nhịn được bật cười, cô không nghĩ tới bây giờ nhìn chị Trình dịu dàng như vậy, mà khi còn nhỏ lại bạo lực như thế.
“Chính là cái khóa này.”
Úc Thừa chỉ cái khóa còn lớn hơn quả đấm của người trưởng thành trên cửa, sau đó nhặt một sợi dây kẽm dưới đất lên, quen thuộc nghịch mấy cái rồi cạy ra.
“Đi thôi, vào xem một chút.”
Giang Miên Miên: …
Mặc dù căn cứ bị bỏ hoang hơn mấy năm, nhưng sân bắn bên trong và các loại dụng cụ rèn luyện thể dục vẫn còn có thể sử dụng.
“Cừu Non, em thấy những cái bia kia không, lúc bọn anh còn nhỏ, còn trộm súng trong nhà ra bắn bia, bây giờ anh có thể bắn vòng mười là nhờ tự luyện khi còn nhỏ.” Trong giọng Úc Thừa khó nén đắc ý.
Trộm, trộm súng?
Giang Miên Miên không khống chế được mà nuốt nước miếng, quả nhiên em trai trong trụ sở không phải người mà người thường bọn cô có thể so được, ngay cả đồ chơi khi còn bé cũng không phải cùng một đẳng cấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận