Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 335. Ăn bữa lẩu nóng 1

Thấy ông ấu trĩ như vậy, Giang Miên Miên cười càng vui vẻ: “Bây giờ vẫn chưa có, đợi nghĩ ra rồi lại mua tiếp. Cha, anh Úc nói đã gửi socola nhân rượu và dứa cho chúng ta, bây giờ chúng ta đi lấy đồ trước đi.”
“Hửm? Dứa? Loại đó không phải đắt lắm à?” Giang Trường Hải cũng chưa từng ăn loại hoa quả đắt như vậy, nhưng mà hắn từng nghe tài xế trong xưởng Nam Phương nói loại quả này quý.
Hai cha con đi đi bưu cục lấy đồ Thừa Úc gửi, về đến nhà mới mở ra xem.
Giang Miên Miên quyết định sau khi thi trước thời hạn thì vẫn nên học hành như lúc trước, nhưng Lưu Văn và Mạnh Vệ Đông càng chú ý cô hơn lúc trước nữa, khiến Giang Miên Miên cũng hơi áp lực.
Nhỡ mình không thi không tốt thì chẳng phải thầy ấy và hiệu trưởng sẽ rất thất vọng à.
Cũng may thái độ của Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc đối với cô vẫn như cũ, không chú ý quá nhiều đến tiến độ học tập của cô.
Nhưng mà đợt kiểm tra lần này cô cũng phải thi tốt chút để thầy giáo và bản thân an tâm chút, vậy là chưa tới mấy ngày Giang Miên Miên đã đi phòng làm việc tìm Lưu Văn.
Lưu Văn thấy cô đến lập tức ân cần hỏi thăm: “Em Giang Miên Miên, sao vậy? Là vì trong lúc học tập có gì không hiểu à?”
“Không phải thầy ạ, em đã học xong chương trình lớp năm rồi, em muốn sách giáo khoa học kỳ hai của lớp năm.” Giang Miên Miên nói.
“Học xong rồi, haha, đúng lúc thầy và thầy Mạnh vừa mới ra đề thi xong, đến đây, em làm hai đề này trước đi, đợi chút nữa thầy sẽ đưa sách học kỳ hai cho em.”
Lưu Văn lập tức lấy đề thi đã chuẩn bị xong ra.
“Vâng ạ, thầy Lưu.” Giang Miên Miên đã quen thuộc với loại phương thức này rồi, cô cầm bút bắt đầu làm bài.
Lần này Giang Miên Miên cũng chỉ dùng bốn mươi phút như cũ đã làm xong hai đề thi, không hề lo lắng hồi hộp chút nào.
Lưu Văn và Mạnh Vệ Đông nhìn bài thi sạch sẽ xinh đẹp của Giang Miên Miên, gật đầu cực kỳ hài lòng, càng thêm tin tưởng vào Giang Miên Miên, không hề nôn nóng như trước nữa.
Sau này không cần thường xuyên quan tâm đến tiến độ học tập của Giang Miên Miên nữa, mà nên để cô tự học theo tiết tấu của mình.
Buổi tối hôm đó, Giang Miên Miên cùng cha mẹ cô đi tiệm cơm Quốc Doanh ăn một bữa no.
Sau khi cơm nước xong xuôi, một nhà ba người chậm rãi đi về phía thôn Thạch Kiều, vừa đi vừa nói chuyện.
“Anh Hải, chúng ta cũng mua đầy đủ đồ dùng cho nhà mới, có thể đến ở rồi, khi nào thì chúng ta nói chuyện này với cha mẹ?” Tô Uyển Ngọc hỏi.
Giang Trường Hải nói: “Tối nay anh sẽ nói chuyện với cha mẹ, em đừng lên tiếng.”
Giang Trường Hải sợ mẹ ông sẽ nói lời khó nghe với vợ ông, thế nên mới không muốn bà dính dáng gì.
“Được.” Tô Uyển Ngọc nhẹ gật đầu, bà cũng biết chuyện này chỉ có Giang Trường Hải mới nói được.
Sau khi đến nhà, Giang Trường Hải nói nhỏ với vợ ở trong vườn: “Vợ à, em với Miên Miên trở về phòng trước đi, khoan hẳn ra.”
“Ừm, anh nhớ nói chuyện với cha mẹ cho tốt.” Tô Uyển Ngọc sợ ông lại náo lên, dặn dò một câu.
“Anh biết rồi, yên tâm.”
Mỗi tối các thành viên trong Giang gia đều ngồi lại cùng ăn cơm với nhau, cũng thích ở trên nhà chính buôn dưa lê, rảnh rỗi nói chuyện của nhà người khác, nhìn thấy một nhà ba người bọn họ đi vào bèn chào hỏi: “Ơ, anh cả về nhà rồi à!”
“Ừm, về rồi.”
Giang Trường Hải đợi sau khi vợ và con gái vào phòng đóng xong cửa mới mở miệng nói: “Cha mẹ, con có chuyện muốn nói với hai người.”
“Có chuyện gì vậy?” Trương Quế Hoa tiện miệng hỏi lại.
Giang Trường Hải hiếm thấy mà dùng giọng điệu bình thường nói: “Mấy ngày trước con đã mua một căn nhà trên trấn, dự định trong tuần này sẽ dọn tới đó ở, ngày kia cũng chính là cuối tuần, mọi người cùng đến nhà mới của con ăn bữa lẩu nóng đi.”
Giang Trường Hải vừa mới dứt lời, nháy mắt tất cả mọi người trong phòng đều yên tĩnh lại đồng loạt nhìn ông, giống hệt như lúc nãy không nghe rõ lời ông nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận