Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 668 - Keo kiệt



Khi cô dẫn dắt bọn họ xuất sư, tiệm bánh ngọt đã có thể chính thức buôn bán.Người học việc ở tiệm bánh ngọt mà Đường Lâm tìm là con trai và cháu bà vú của cậu, tuổi không lớn lắm, tính tình lanh lợi, lại chịu khổ, còn biết gốc biết rễ, cũng không sợ sau này sau khi học được kỹ thuật sẽ phản bội bọn họ.Dĩ nhiên những chuyện này đều là Úc Thừa ở giữa làm truyền tin.Mặc dù Đường Lâm rất muốn nói chuyện trực tiếp với Giang Miên Miên, nhưng Úc Thừa keo kiệt không chịu đưa số điện thoại của Giang Miên Miên cho cậu ta.Giang Trường Hải cầm đồ, cõng Tô Uyển Ngọc, hai người hóng gió, vừa nói vừa cười đi về nhà.Sau khi bọn họ về đến nhà, thấy con gái ông vẫn ngồi làm bài tập cạnh bàn ăn.“Con gái, có mệt không? Nghỉ một lát đi, nhìn xem, bà nội con cho con trứng gà và bắp, buổi tối kêu mẹ nấu cho con ăn.” Giang Trường Hải cầm giỏ nhỏ quơ quơ trước mặt Giang Miên Miên.Giang Miên Miên nhìn thấy bắp, vui vẻ nói: “Bà nội của con thật tốt, mấy ngày nay con đang muốn ăn bắp đó.”“Bà nội con cũng nhớ con, nói chờ con thi xong rồi về thôn ở mấy ngày.” Giang Trường Hải chuyển lời của bà cụ cho con gái của ông.Giang Miên Miên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, quyết định dời lời mời của Đường Lâm xuống hai ngày nữa, về nhà cùng hai ông bà cụ trước, rồi mới đến thủ đô.Dù sao nếu như cô đến thủ đô, không ở mười người nửa tháng thì không về được.Hơn nữa cũng đã rất lâu rồi cô không về gặp hai ông bà cụ, không biết trước kia hai ông bà cụ đối xử với cô ra sao, nhưng trong hai năm nay, quả thật bọn họ cũng thật lòng yêu thương cô.“Được đó, cha, đợi con thi xong thì sẽ về.” Giang Miên Miên cười nói.Lại qua gần một tuần, đến đến kỳ thi trung học trong thị trấn.Chương trình học ban đầu đối với Giang Miên Miên mà nói là thật sự quá đơn giản, cô viết xong bài thi môn cuối cùng, nộp lên, liền về nhà sớm.Nhớ tới trước đây cô đồng ý với cha cô sẽ về quê ở mấy ngày, cô cầm cặp sách, chuẩn bị trước mấy bộ quần áo để thay, đem máy chụp hình mà Úc Thừa cho cô nhét trong túi.Đúng lúc ngày hôm sau, Giang Trường Hải được nghỉ ở nhà, ăn cơm trưa xong, Giang Miên Miên liền nói với cha mẹ cô: “Cha, mẹ, con thi xong rồi, con định hôm nay sẽ về quê ở mấy ngày.”“Hả? Sớm như vậy sao? Mới vừa thi xong đã về?” Giang Trường Hải có chút kinh ngạc.“Đúng vậy, anh Đường Lâm đã mời con tới thủ đô lâu rồi, con muốn về quê ở mấy ngày trước rồi mới đến thủ đô, con sợ anh Đường Lâm chờ lâu.” Giang Miên Miên giải thích.“Phải rồi, con gái nói đúng, không nên để cho người ta chờ lâu, anh Hải, đúng lúc hôm nay anh rảnh, anh đưa con gái về đi.” Tô Uyển Ngọc nói.“Được, con gái, vậy con đi thu dọn trước bài tập với quần áo để thay đi, một lát nữa cha đưa con về.” Giang Trường Hải nói.“Cha, con đã thu dọn xong lâu rồi.” Giang Miên Miên nói xong cũng vui vẻ chạy về phòng, mang một túi xách nhỏ căng phồng ra.“Được, đi thôi.” Giang Trường Hải cầm lấy túi xách, dẫn con gái ông đi về.Khi hai người tới thôn Thạch Kiều, đúng lúc mọi người trong thôn làm xong rồi về nhà ăn cơm.“Ôi trời, thiên tài nhỏ của thôn Thạch Kiều chúng ta đã về rồi à? Thiên tài nhỏ thi cuối kỳ sao rồi? Có thể đạt hạng nhất không?”Giang Miên Miên ngồi phía sau xe đạp, ôm eo cha cô, nở nụ cười sáng lạn với mọi người, cô tràn đầy tự tin nói: “Chú, cháu có thể đạt hạng nhất, mọi người yên tâm đi.”“Thiên tài nhỏ cũng quá ghê gớm rồi, Trường Hải cậu cũng quá có phúc pquá, Miên Miên đạt hạng nhất, chắc chắn có thể có học bổng, học bổng ở thị trấn chắc chắn nhiều hơn công xã.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận