Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 660 - Xe đạp mới mua 1



Hai mẹ con cứ dạy học trong thực hành như vậy, trình độ ngoại ngữ của Tô Uyển Ngọc tiến bộ cực nhanh.Giang Trường Hải ở một bên nghe không hiểu một chữ nào, nhưng cũng nghe đến vui cười hớn hở.Hôm nay, Tô Uyển Ngọc làm xong cơm nước, đợi một lúc lâu mới trông thấy Giang Trường Hải đạp xe đạp về nhà.Sau khi ông về nhà cũng không đi thẳng vào trong mà là dắt lấy xe đạp, nhấn hai cái vào chuông trên tay cầm của xe đạp.Giang Miên Miên và Tô Uyển Ngọc ở trong nhà nghe thấy được tiếng động ở bên ngoài, cũng đều tò mò ra ngó."Anh Hải, anh lại mượn xe đạp đâu ra thế kia? Sao mới keng vậy nè?" Tô Uyển Ngọc nhìn thấy chiếc xe đạp mới toanh bên cạnh Giang Trường Hải tò mò hỏi."Hi hi, vợ và con gái ơi. Đây là xe đạp anh mua đấy, thấy thế nào? Đẹp đúng chứ?" Giang Trường Hải vỗ vỗ lên chỗ ngồi xe đạp, nhướng mày nói với hai mẹ con."Anh mua? Sao anh lại nghĩ đến việc mua xe đạp thế?" Tô Uyển Ngọc ngạc nhiên hỏi.Giang Trường Hải liền một mặt nghiêm túc mà giải thích: "Đây chẳng phải là anh thấy em ngày nào cũng đi bộ đi làm nên đau lòng em phải đi một đoạn đường xa xôi thế ư, bèn nghĩ đến việc mua một chiếc xe đạp, mỗi ngày anh cũng có thể đạp xe đạp đến chính quyền trấn đưa đón em, buổi sáng em cũng có thể ngủ thêm được một lúc."Ông nhìn thấy những anh chồng khác đạp xe đạp vừa đi vừa về đưa đón vợ mình, đã nóng mặt lâu lắm rồi.Hơn nữa tự mình mua xe đạp, sau này về quê cũng không cần phải suốt ngày đến nhà thím Lý để mượn nữa, một công đôi việc, một khoản buôn bán hời biết bao chứ.Thật ra vào ngày đầu tiên Tô Uyển Ngọc đi làm ông đã muốn mua rồi, chỉ là xe đạp hiếm có cung không đủ cầu, cung tiêu xã không có sẵn hàng, ông phải đợi mất mấy ngày mới đến.Mỗi ngày tan làm ông đều đến cung tiêu xã để hỏi thử. Đây chẳng phải là ngày hôm nay vừa hỏi, biết đã đến rồi, ông trả tiền ngay tại chỗ, đạp xe đạp về nhà."Anh Hải, anh thật tốt, anh là người đàn ông tốt nhất tuyệt vời nhất trên thế giới này." Tô Uyển Ngọc vừa nghe Giang Trường Hải suy nghĩ cho bản thân mình như vậy, cảm động tiến lên trước ôm chầm lấy ông, vùi đầu vào trong lồng ngực ông."Ha ha, anh đối tốt với em chẳng lẽ không phải là chuyện hiển nhiên ư." Giang Trường Hải nhẹ nhàng khe khẽ vỗ lên vai Tô Uyển Ngọc, miệng nói lời ngon tiếng ngọt.Giang Miên Miên không thèm đếm xỉa gì đến cha mẹ đang show ân ái, vòng quanh xe đạp nhìn ngang ngó dọc.Hai người sáp vào nhau một lúc, cả nhà mới vào nhà ăn cơm.Kể từ lần đón sinh nhật Giang Miên Miên lần trước, sau khi người quê nhà đến thì bọn họ cũng chưa từng về nhà lại qua.Vừa đúng lúc thứ bảy tuần này đến phiên nghỉ của Giang Trường Hải, Tô Uyển Ngọc cũng nghỉ ngơi, hai người định về quê nhà một chuyến để thăm hai cụ nhà.Bởi vì Giang Miên Miên sắp sửa bước vào kỳ thi cuối kỳ, Giang Trường Hải thấy con gái bận rộn suốt cả ngày, bởi vậy lần về nhà này ông cũng không có ý định dắt theo cô về."Con gái à, hôm nay cha và mẹ con về nhà bà nội, con ở nhà chăm chỉ học bài, có đói thì đến tiệm cơm quốc doanh mua bánh bao thịt bự bự ăn nhé." Giang Trường Hải móc từ trong túi ra một đồng đưa cho Giang Miên Miên, dặn dò cô."Con biết rồi mà cha, cha mẹ đi đi." Giang Miên Miên nhận tiền, cười híp mắt nói.Mấy ngày này lại có thêm một bước tiến triển mới liên quan đến việc kỹ thuật sạc pin Li-ion, lại cộng thêm sắp đến kỳ thi cuối kỳ, cả ngày từ sáng đến tối đều không có chút thời gian rảnh nào, cho nên cha cô không gọi cô cùng về ngược lại lại tiện cho cô.Thu xếp xong cho con gái ông, Giang Trường Hải liền cưỡi xe đạp chở theo Tô Uyển Ngọc đến cung tiêu xã mua chút thịt thà và bánh ngọt, đồ hộp, chất đầy trên tay lái xe đạp, hai người mới đi về phía thôn Thạch Kiều.Bọn họ vừa chạy xe đạp vào trong thôn liền được Chí Văn, Chí Võ đang nô đùa cùng với mấy đứa trẻ khác ở cổng thôn nhìn thấy.Hai cậu bé trai lập tức vứt que gỗ nhỏ trong tay xuống, mừng rỡ đi theo sau xe đạp của Giang Trường Hải, những đứa trẻ khác cũng vui mừng mà đuổi theo phía sau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận