Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 222. Kiện hàng của Úc Thừa

Câu nói ngây ngô và trẻ con của trẻ thơ thành công khiến Chiêu Đệ mắt đang hồng hồng cười ra tiếng: "Tốt lắm, vậy chị cám ơn Lai Đệ trước nha."
Những người khác cũng đều cười theo, cả nhà hòa thuận vui vẻ.
Sau đó mấy hôm, tâm trạng của Chiêu Đệ vẫn luôn rất tốt vì đã lật lại được một ván thành công, cho đến tận hôm Giang Trường Hải từ trên trấn khiêng một kiện hàng lớn trở về.
“Thằng cả, cái con cầm này là cái gì thế?" Trương Quế Hoa ánh mắt lóe sáng mà nhìn chằm chằm vào kiện hàng ông khiêng.
Giang Trường Hải vỗ vỗ kiện hàng, khắp mặt hồng hào nói: "Là quà tặng của Úc Thừa gửi qua bưu điện đến cho chúng ta."
"Úc Thừa? Ai da, cậu ấm này vẫn còn nhớ chúng ta, thật không lãng phí đồ ăn của mẹ."
Trương Quế Hoa vẻ mặt không kịp chờ đợi: "Nhanh, mau vào trong phòng mở ra nhìn xem, cậu ấy gửi cái gì đến?"
Mà Chiêu Đệ đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó hai mắt liền liền phóng ra ánh sáng chói mắt kinh người: Úc Thừa?
Chẳng lẽ chính là ngài Úc ở thủ đô sao? !
Người của phòng hai, phòng ba nghe được lời của hai người, cũng đều rối rít tiến lại gần, cực kì tò mò Úc Thừa gửi cái gì.
Giang Trường Hải mở ra kiện hàng ra, phía trên cùng là quần áo màu sắc tươi đẹp, hẳn là quần áo của bé gái.
"Cho con này, con gái, đây đều là của con."
Không cần đoán, cũng biết là Úc Thừa gửi cho con gái ông, thằng nhóc này vẫn rất cẩn thận tỉ mỉ.
Giang Miên Miên ôm một đống quần áo mới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lộ ra vẻ mặt vừa ngỡ ngàng vừa vui mừng.
Cô thật không nghĩ tới đồ khó ưa Úc Thừa kia sẽ mua quần áo cho mình, hơn nữa còn hết sức tỉ mỉ mua áo len phối bên trong.
Mấy đứa bé phòng hai mắt tràn đầy hâm mộ nhìn về những quần áo màu sắc tươi đẹp, kiểu dáng mang phong cách tây kia.
Quần áo này thật đẹp, các cô đã lớn như vậy, nhưng chưa từng thấy quần áo đẹp như này bao giờ.
Đến cả Chiêu Đệ không thật sự là đứa nhóc cũng cảm thấy ghen tị, bởi vì những quần áo này vừa nhìn liền biết là hàng cao cấp, giá không hề rẻ.
"Vì sao tất cả đều là đồ nữ?" Trương Quế Hoa sờ chất liệu mềm mại, có chút thất vọng mà lẩm bẩm.
Vải vóc tốt như vậy nhưng lại không có cái nào Chí Văn Chí Võ có thể mặc được, thật sự là đáng tiếc.
Giang Trường Hải lật ra tiếp, lại lấy ra mấy cái dây buộc tóc và kẹp đẹp mắt, vẫn là không có đồ nam.
Thấy thế, Tôn Lệ Hà trong bụng thấy bất công cực kỳ, hắng một tiếng rồi nói: "Ai da, Úc Thừa mua nhiều quần áo nữ cho con cháu nhà chúng ta như vậy, ít ra cũng có thể chia cho mỗi đứa một cái. Còn có những băng tóc cài tóc này, anh hai chị dâu anh chị nhanh cầm kìa."
Điển hình là không chịu nổi người khác tốt, dù cho nhà bà ta không được chỗ tốt nào, bà ta cũng không thể để nhà anh cả chiếm được tất chỗ hời!
"Không không không, những đồ vật này đều là Úc Thừa cho Tam Nha." Đôi vợ chồng phòng hai lại là khoát tay liên tục, so với Tôn Lệ Hà thì còn tự biết lấy mình hơn nhiều.
Biết nhà mình cùng Úc Thừa tiếp xúc không nhiều, Tam Nha mới là người thân thiết gần gũi chơi cùng đứa bé kia nhất, cậu không thể nào mua quần áo cho mấy đứa con gái nhà mình.
Thấy bọn họ vô dụng như vậy, Tôn Lệ Hà vừa tức giận vừa xem thường.
Lúc này Giang Trường Hải lại lấy ra một chiếc thắt lưng da và một chiếc khăn choàng lông cừu màu đỏ, lập tức liền hướng về Tô Uyển Ngọc nịnh nọt: "Vợ à, cái khăn quàng này em choàng lên nhất định rất xinh đẹp."
"Thật ư? Em còn chưa mặc qua đồ màu sắc tươi tắn như thế." Tô Uyển Ngọc mắt đầy ý cười sờ vào sợi tổng hợp mềm mại, rõ ràng là cũng rất thích.
Giao Trường Hải giọng điệu vừa chân thành vừa tự hào: “Vợ anh xinh đẹp như vậy, làn da lại trắng, mặc màu gì cũng đẹp.”
Trong lúc hai vợ chồng chồng ỉ ôi, Trương Quế Hoa đã ôm hai hộp bánh kẹo cười nhăn nheo như một bông cúc già: “Đứa nhỏ Úc thừa này thật sự là lãng phí, gửi cho chúng ta nhiều đồ ăn ngon như vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận