Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 415. Đang ngồi đều phải

Điều này nói lên em trai của cô ta sẽ không giống như đời trước, vì không đủ dinh dưỡng mà chết yểu.
Vì ngày mai là tiệc mừng thọ nên hôm nay nhà họ Giang phải chuẩn bị rất nhiều thứ, vậy nên mẹ đẻ của Trương Quế Hoa cùng chị dâu và hai đứa cháu cũng đến trước một ngày để giúp đỡ.
Chú ba đề nghị Giang Đại Sơn làm tiệc mừng thọ cũng đưa hai con trai và con dâu đến giúp đỡ. Bọn họ đưa bàn ghế, bát, mâm, đũa ở trong nhà đến, sợ rằng tiệc mừng thọ ngày mai đồ của nhà họ Giang không đủ dùng.
Mọi người bận rộn cả buổi chiều, đến tối lúc ăn cơm nhà họ Giang đặt hai cái bàn tròn lớn cũng không đủ ngồi.
Theo quy tắc, khi trong nhà có khách đến thì trẻ con trong nhà không thể lên bàn ăn ngồi, vì vậy phải để người lớn trong nhà ăn trước.
Nhưng khi đàn ông trong nhà đều đã ngồi xuống, Giang Đại Sơn ngồi ở vị trí chủ vị, ôn tồn vẫy tay về phía đám trẻ: “Nào, Miên Miên, Úc Thừa, hai đứa qua đây ngồi cùng với ông nội.”
“Cảm ơn ông nội.” Giang Miên Miên ngọt ngào đáp.
Tuy rằng cả chiều nay cô không làm việc gì, nhưng cũng chạy tới chạy lui giúp lấy đồ, đưa đồ nên cũng cảm thấy đói.
Bây giờ thấy ông nội gọi mình, cô lập tức kéo Úc Thừa vui vẻ chạy đến bàn toàn là đàn ông ngồi.
Cô và Úc Thừa ngồi ở vị trí cuối, bởi vì những người đang ngồi đều là bề trên của hai người họ.
Đối với đãi ngộ đặc biệt của Úc Thừa và Giang Miên Miên, những người khác cũng không cảm thấy có gì không đúng.
Dù sao Úc Thừa cũng là người từ thủ đô đến. Cậu có thể đến, đã vô cùng nở mày nở mặt cho nhà họ Giang rồi.
Mà Giang Miên Miên là đứa bé có tiền đồ nhất của nhà họ Giang, cũng đại diện cho tương lai và vinh dự của nhà họ Giang. Để hai người họ lên bàn chính ăn cơm, cho dù thế nào, người ta cũng đủ tư cách.
Huống hồ hôm nay là Giang Đại Sơn tự gọi đến.
Mọi người cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, nhưng Chiêu Đệ lại không cảm thấy như vậy. Cô ta nhìn Giang Miên Miên đang vui vẻ ra mặt ngồi trên bàn ăn chính, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Đời trước cô ta không bằng được Giang Miên Miên, đời này vẫn không thể sánh bằng.
Lúc ăn cơm, ông chú ba nhiệt tình nâng ly rượu lên nói với Úc Thừa: “Nào Úc Thừa, ông chú mời cháu một ly, cảm ơn cháu từ xa xôi đến đây chúc mừng sinh nhật Đại Sơn. Cháu đúng là có tình có nghĩa.”
Ông chú thấy Úc Thừa cao như vậy, cường tráng như vậy, còn tưởng rằng năm nay cậu đã mười sáu, mười bảy tuổi.
Ở trong thôn, đứa trẻ lớn như vậy đã có thể kết hôn chứ đừng nói đến việc uống chút rượu.
Có nhà cho con cái từ nhỏ lấy đũa chấm vào rượu một chút để bọn chúng nếm thử, lên mười ba mười bốn tuổi là có thể uống một chút ít. Ông ấy nghĩ rằng Úc Thừa chắc chắn đã bắt đầu uống từ lâu rồi.
Úc Thừa còn chưa kịp lên tiếng giải thích, âm thanh giòn giã của Giang Miên Miên đã vang lên: “Ông cố ơi, anh Úc năm nay mới mười ba tuổi, anh ấy còn đang đi học không thể uống rượu được.”
“Đúng vậy đó ông chú, Úc Thừa tuổi còn nhỏ không uống được rượu. Giờ đang là lúc cơ thể phát triển, để thằng bé ăn thịt, ăn thức ăn nhiều một chút là được rồi.” Giang Trường Hải cũng vội vàng phụ họa.
Ông chú không ngờ rằng Úc Thừa trông còn khỏe mạnh hơn mấy thằng nhóc mười sáu, mười bảy tuổi trong thôn nhưng tuổi thật mới chỉ có mười ba tuổi. Đứa trẻ này ăn cái gì mà cao như vậy?
Nhưng ông ấy không nghĩ nhiều, nếu thằng bé đã không uống được rượu thì thôi.
“Được, vậy Úc Thừa ăn nhiều thịt nhiều thức ăn một chút, cứ coi như đang ở nhà, đừng khách sáo.”
Úc Thừa bình thản gật đầu: “Vâng ạ.”
Mọi người vui vẻ ăn cơm, đợi đến khi cả nhà chú ba rời đi, thì cũng đã rất muộn rồi.
Mấy người đàn ông vừa uống trà vừa nói chuyện tiệc mừng thọ ngày mai, phụ nữ và mấy bé gái bận bịu dọn bàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận