Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 414. Không thiếu chút tiền đó

“Ôi chao, vậy thì tốt quá rồi. Trường Hải, anh không hổ là người của thôn Thạch Kiều chúng ta, có chuyện gì tốt cũng nghĩ đến người trong thôn. Bắt tôm cá là việc chúng tôi giỏi nhất. Anh đợi nhé, sáng sớm mai tôi sẽ ra sông bắt.”
“Đúng đúng, vừa hay mấy ngày này trong thôn không có việc làm, chúng tôi cũng nhàn rỗi. Bây giờ có thể kiếm được chút tiền, tốt quá rồi.”
“Trường Hải, việc này giao cho chúng tôi, anh cứ yên tâm đi. Chúng tôi đảm bảo sẽ bắt cá tôm to nhất béo nhất cho anh. Với quan hệ của chúng ta, tuyệt đối sẽ không lừa anh.”
Giang Trường Hải vừa nói xong những lời đó, người trong thôn cũng không đoái hoài đến việc ghen tị máy radio với nhà họ Giang nữa, ai nấy đều kích động vỗ ngực đảm bảo.
“Anh cả, ngày mai em cũng đi bắt cá.” Giang Trường Hà chất phác nói.
Lần sinh nhật này của cha, ông đã bỏ ra mười đồng, trong tay không còn lại bao nhiêu tiền, con trai ông sắp ra đời rồi, ông phải nắm bắt tất cả mọi cơ hội cố gắng kiếm tiền vì con trai.
“Được, ai bắt anh cũng sẽ đưa tiền như nhau.” Giang Trường Hải tỏ rõ thái độ.
Ông không thể cho người khác làm không công chỉ vì Giang Trường Hà là em trai của mình, ông cũng không thiếu chút tiền đó.
Trưởng thôn vui mừng nhìn Giang Trường Hải, mặc dù mấy năm trước thằng nhóc này khiến ông ấy tốn không ít tâm tư, nhưng là một người có tình có nghĩa.
Bây giờ có tiền đồ rồi, cũng không quên giúp người trong thôn.
Nếu như trong thôn có thêm nhiều người có thể không quên cội nguồn, lại có tiền đồ giống Trường Hải, ông ấy sẽ càng vui hơn nữa.
Giang Trường Hải ở bên này được người trong thôn vây quanh tâng bốc, Úc Thừa ở bên kia cũng không ngoại lệ. Không ít bé trai trong thôn cũng vây quanh Úc Thừa hưng phấn hỏi này hỏi kia.
Cho dù hầu hết là hỏi mười câu Úc Thừa cũng chỉ trả lời một, hai câu. Nhưng những đứa trẻ này vẫn rất thích cậu.
Tuy rằng Úc Thừa hơi lạnh lùng, không thích nói chuyện cho lắm, nhưng cho dù chơi trò gì cũng rất giỏi, lại là người thành phố từ thủ đô đến nên trẻ con trong thôn đều rất thích, rất sùng bái cậu.
Chỉ có mình Chiêu Đệ không đến bên cạnh Úc Thừa như trước đây, cô ta yên lặng đứng ở cách đó không xa, dằn vặt đau khổ nhìn Úc Thừa đang được mọi người vây quanh.
Cô ta rõ ràng muốn lấy lòng Úc Thừa hơn bất cứ người nào ở đây.
Nhưng từ sau khi cô ta biết được Giang Miên Miên sống lại, cô ta cũng biết rằng đời này bản thân không thể cướp được chỗ dựa lớn Úc Thừa này nữa.
Cũng hiểu ra tại sao trước nay Úc Thừa luôn không thích mình. Nhất định là do thường ngày Tam Nha nói xấu cô ta không ít lần trước mặt cậu.
Đại Nha nhớ rằng trước đây Chiêu Đệ rất thích Úc Thừa, bây giờ thấy thái độ của em gái khác thường, không đi qua tìm Úc Thừa nói chuyện nữa, cũng có chút khó hiểu: “Chiêu Đệ, không phải em rất thích anh Úc sao? Bây giờ cậu ấy đến rồi, sao em không qua đó nói chuyện với cậu ấy?”
Nhị Nha cũng nghi ngờ: “Đúng vậy đấy Chiêu Đệ, không phải trước đây em còn cùng Tam Nha lên trấn gọi điện cho cậu ấy sao? Sao bây giờ thấy người thật rồi còn không qua đó?”
“Chị cả, chị hai, bây giờ em đã là thiếu nữ rồi, em trưởng thành rồi, không thể chơi cùng với con trai nữa.”
Tuy rằng ngoài miệng Chiêu Đệ nói như vậy, nhưng trong lòng cô ta cũng rất bực bội buồn rầu.
Nhìn thấy chỗ dựa lớn nhưng lại không thể tiếp cận, cảm giác này thực sự quá khó chịu.
Trong thời gian này, điều duy nhất khiến Chiêu Đệ vui mừng là cơ thể của mẹ cô ta rất khỏe mạnh.
Hơn nữa vì đời này cơm nước trong nhà tốt hơn nhiều, mẹ cô ta được ăn ngon hơn, cơ thể cũng mập ra không ít. Hoàn toàn khác với đời trước chỉ bụng to mà không béo ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận